Thấy thế, mặt của Lạc Thần Hi hoàn toàn đen thui."Mục Diệc Thần, anh muốn làm gì hả?"Mục đại thiếu đi tới trước mặt của Bạch Tâm Hinh, giữa hai người cáchnhau chỉ có nửa mét, thì khom lưng như muốn ôm người ta.Nghe thấy Lạc Thần Hi nói, thì bước chân của hắn dừng lại.Ánh mắt lướt qua mặt của cô, lạnh lùng nói, "Tôi muốn làm gì, còn cầnphải giải thích với cô sao hả?"Bạch Tâm Hinh không nhịn được đắc ý, suýt chút nữa bật cười.Chẳng qua, cô ta vẫn cố nhịn, tiếp tục bày ra vẻ mặt đáng thương vôcùng kia mà thôi."Anh Mục... anh Mục à, anh đừng vì em, mà…cãi nhau với Lạc tiểu thư.Dù cho cô ấy hại em ngã, trật chân, nhưng dù sao cô ấy cũng là bà xã củaanh. Em…em có thể hiểu được mà…"Ngoài miệng thì cô ta nói như vậy, nhưng thân thể thì đến gần Mục DiệcThần hơn nữa, hận không thể trực tiếp nhào vào trong lòng của MụcDiệc Thần.Cô ta cố ý nói lời ám muội như thế, tưởng như câu khai cầu xin giúp choLạc Thần Hi, nhưng sự thực thì ám chỉ quan hệ thân mật giữa Mục DiệcThần và cô ta.Đoán chừng người phụ nữ đê tiện này nghe thấy như thế, nhất định sẽtức chết mà thôi!Bạch Tâm Hinh trong lòng mừng thầm.Đúng lúc này, Mục Diệc Thần bỗng nhiên bị người ta kéo lại phía sau,lùi về sau vài bước."Bạch tiểu thư à, cô nói như thế thì quá đúng rồi, dù sao thì tôi cũng là bàxã của Mục Diệc Thần, thiếu phu nhân nhà Mục gia, tôi đương nhiênquan tâm ông xã nhà tôi rồi, tôi còn không thích anh ấy áp sát người phụnữ khác quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-thieu-anh-dung-qua-tu-dai/909938/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.