“Em dễ mềm lòng quá.” Lục Trường Đình nhìn về phía y ra chiều không đồng ý lắm, nhưng cũng chẳng nói thêm.
Thẩm Lệ ngồi dựa vào sofa, giọng lộ rõ mỏi mệt: “Lúc tôi lên lớp sáu, mẹ với ông ta ly hôn.”
“Em trai kia năm nay cũng mười hai.” Thẩm Lệ bâng quơ, “Ngày thằng bé vào tiểu học, tôi còn lén đến trường nhìn một cái.”
“Thằng bé rất giống tôi năm ấy.”
Vậy nên y không muốn Thẩm An bị ép phải trưởng thành sớm như mình.
Y cũng từng được sống những tháng ngày chẳng biết thế nào là tư vị buồn đau, rồi bỗng chốc, tất thảy đều đổi thay.
Bố nuôi bồ nhỉ ở ngoài, cứ say rượu là đánh mẹ,… Ngày hôm ấy, Trình Chiêu đến đón y tan học nhưng không đưa y về nhà mà đến một khu chung cư nhỏ mới thuê, mẹ vén tay áo lên để y thấy những vết thương trên cánh tay.
Khi ấy, với y, trời như sập xuống.
Trình Chiêu hỏi y muốn đi theo ai, y cứ một mực ôm mẹ khóc mãi, tự trách bản thân sao mà nhỏ bé đến vậy, tự trách bản thân chẳng làm được trò trống gì.
Giờ y đã trưởng thành, có đủ năng lực, gặp chuyện cũng biết nghĩ trước nghĩ sau.
Nếu công ty Thẩm Chính Thanh phá sản, Thẩm An tuổi còn nhỏ kia biết phải làm sao…
Thẩm Lệ không muốn nói tiếp chuyện bực mình liên quan đến Thẩm Chính Thanh nữa, day day ấn đường, mở lời: “Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi nhé.”
Lòng y vẫn lấn cấn một chuyện: “Thẩm Chính Thanh nói hôm ấy ở Lầu Vọng Giang là sao thế? Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mui-dao-liem-mat/1830153/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.