Trần Tích tỏ tình rồi.
Không phải trong một thời điểm đặc biệt, cũng chẳng phải tại nơi lãng mạn nào. Không có sự trang trọng, không có những lời nói ngọt ngào chuẩn bị trước. Hắn chỉ đơn giản nói: "Tôi thích cậu," rồi thêm một câu "Xin lỗi" đầy khó khăn. Một lời thú nhận vừa bộc phát vừa như bị dồn đến đường cùng.
Quan Tuyết Tức đứng trước mặt hắn như một quả bóng bị xì hơi đột ngột. Mọi tức giận, hoang mang và những cảm xúc khó gọi tên khác trong lòng cậu đều như bị rút sạch.
Cậu lặng người.
"Cậu..." Quan Tuyết Tức lên tiếng, nhưng không biết nói gì tiếp.
Trần Tích nôn nóng chờ đợi câu trả lời nhưng lại không dám thúc ép. Hắn chỉ lặp lại lời mình gần như vô thức: "Tôi thích cậu, Quan Tuyết Tức. Cậu nghe thấy không?"
Quan Tuyết Tức nghĩ, tôi đâu có điếc nhưng đúng là nói lắm thật. Cậu giật mạnh tay ra khỏi tay Trần Tích giấu ra sau lưng. Chỉ khi ấy cậu mới cảm nhận rõ sự nóng rát ở nơi vừa bị nắm. Sự nóng ấy lan từ mu bàn tay lên cánh tay rồi như ngọn lửa thiêu đốt tận vành tai.
Dù vậy, Quan Tuyết Tức vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Đôi mắt mở to, ánh nhìn mang chút hung hăng. Cậu ép mình không chớp mắt để che giấu ý định né tránh. Với vẻ lạnh lùng, Quan Tuyết Tức hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Rồi sao?" Trần Tích ngẩn người trước câu hỏi bất ngờ.
Quan Tuyết Tức giữ vẻ lãnh đạm, không để lộ suy nghĩ, chỉ đáp: "Cậu nghĩ tôi nên trả lời thế nào?"
Trần Tích ngập ngừng, "Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mui-huong-cua-nguoi-na-kha-lo-lo/2711405/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.