Quan Tuyết Tức chần chừ mặc áo khoác lông vũ, mãi mới ra khỏi nhà.
Kể từ khi biết con trai mình thường xuyên liên lạc với một "cô gái", Hà Vận bắt đầu để ý kỹ hơn, hay dò hỏi xem cô bé đó là ai.
Trước khi đi, Quan Tuyết Tức nói: "Con ra ngoài đây, mẹ. Tối nay có thể con không về ăn cơm."
Hà Vận hỏi: "Con đi gặp cô bé đó à?"
"Không phải." Quan Tuyết Tức vội vàng phủ nhận: "Chỉ là bạn học thôi, tìm con để đối chiếu đáp án kỳ thi cuối kỳ."
"Ồ." Hà Vận thoáng tiếc nuối, thật sự rất muốn gặp cô bé đó.
Quan Tuyết Tức nào dám để mẹ mình gặp Trần Tích.
Cậu mang tâm trạng chột dạ như kẻ trộm xuống tầng. Vừa ra khỏi cổng chung cư, ánh mắt đã chạm ngay hình bóng Trần Tích đang đứng dưới một cây anh đào cách đó không xa.
Cây anh đào trơ trụi, mùa đông chẳng có hoa để thưởng thức, chỉ còn thân cây gầy guộc chất đầy tuyết. Gió nhẹ lướt qua, tuyết rơi lả tả phủ đầy vai Trần Tích. Hắn chẳng để ý, chỉ chăm chú nhìn về phía nhà Quan Tuyết Tức như đang đợi cậu.
"..." Quan Tuyết Tức còn chưa đến gần nhưng ánh mắt chờ đợi từ xa ấy đã khiến tim cậu đập loạn, cả người bỗng thấy không được tự nhiên.
Chỉ mấy bước ngắn ngủi nhưng Trần Tích không đủ kiên nhẫn chờ cậu đến, liền sải bước tiến lên đón. Hắn có vẻ định nắm tay cậu, nhưng dưới ánh sáng ban ngày vẫn cố kìm nén lại.
"Chúng ta tìm chỗ nào tiện nói chuyện nhé."
"Ừ, đi đâu đây?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mui-huong-cua-nguoi-na-kha-lo-lo/2711409/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.