Mẹ của Tào Chi Kỳ là y tá tại một bệnh viện ở thành phố Z, còn bố là một công chức nhà nước.
Từ khi Tào Chi Kỳ đạt hạng nhất lớp trong kỳ thi cuối học kỳ lớp 4, cô đã lớn lên trong ánh mắt kỳ vọng của bố mẹ. Họ luôn quan tâm đến việc học của cô, hy vọng sau này cô có thể thi đỗ một trường đại học danh tiếng.
Tào Chi Kỳ chưa bao giờ cho rằng mình là một học sinh thông minh, nhưng cô biết mình rất chăm chỉ.
Dưới sự chỉ bảo nghiêm khắc của cha mẹ, cô đã nhận thức được từ nhỏ: với tư cách là một học sinh, nhiệm vụ thiên chức của cô chính là học tập.
Khi phần lớn bạn bè ngồi ở phòng khách xem TV vào buổi tối, cô lại ngoan ngoãn ở trong phòng làm bài tập, làm xong bài trong ngày thì tranh thủ xem trước bài mới hôm sau. Từ năm lớp 4, cô đã duy trì thói quen này, nhờ đó thành tích học tập luôn xuất sắc.
Năm lớp 7, khi cô đạt hạng nhất toàn khối trong kỳ thi giữa kỳ, các bạn trong lớp bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, giáo viên chủ nhiệm cũng đặc biệt quan tâm đến cô. Nhưng Tào Chi Kỳ rất rõ ràng, cô không phải thiên tài, chỉ có sự chăm chỉ mới giúp cô duy trì thành tích dẫn đầu.
Có giáo viên từng khen cô thông minh ngay trong lớp, nhưng cô không đồng tình. Trong mắt cô, người thông minh là kiểu học sinh không cần làm bài tập mà vẫn thi được điểm cao, còn cô thì không dám bỏ sót bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mui-vi-cua-noi-nho-xuyen-qua-tang-may/2787365/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.