Có vài giây, Cơ Phi Nghênh cầm điện thoại đứng đó, thần trí như lạc vào cõi mông lung.
Trong tai dường như vẫn vang vọng giọng nói của anh — xa lạ, lạnh nhạt, quen thuộc, ngắn gọn — từng lớp âm thanh lướt qua trong đầu cô, rồi dần dần hòa quyện lại, xóa nhòa khoảng thời gian chia xa hơn một năm qua.
Người ở đầu dây bên kia không nhận được phản hồi nhưng cũng không hối thúc.
Điện thoại yên ắng đến mức tưởng như có thể nghe rõ cả tiếng sóng điện từ.
Anh không nói gì, Cơ Phi Nghênh lại nghe được tiếng người trò chuyện ở gần anh, nói tiếng Anh chuẩn xác vô cùng, nhưng âm thanh dường như cách xa điện thoại nên nghe rất mơ hồ.
Dưới lầu thư viện trồng mấy hàng cây cao lớn, lá đã rụng hết, chỉ còn lại cành cây xám xịt đan xen giữa không trung, tạo nên khoảng trời xanh bị chia cắt thành từng mảng.
Gió mùa đông thổi qua, cành cây trơ trụi khẽ rung động trong gió. Ánh nắng mùa đông nhàn nhạt, ấm áp, rọi lên những cành cây, mang theo mùi nắng ấm áp dịu dàng.
Giờ là giờ ăn trưa, các con đường chính trong khuôn viên đều đầy sinh viên đang đi về hướng các nhà ăn. Tiếng trò chuyện vang khắp nơi.
Cơ Phi Nghênh đứng ở hành lang bên ngoài phòng đọc thư viện, lúc này đã hơn mười hai giờ, đúng lúc cao điểm của giờ cơm trưa. Sinh viên liên tục đi qua bên cạnh cô, tiếng bước chân hỗn loạn khiến cô bừng tỉnh:
Ở đầu dây bên kia, bên kia bờ Thái Bình Dương, có một người đang lặng lẽ chờ cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mui-vi-cua-noi-nho-xuyen-qua-tang-may/2787369/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.