Một người có thương người khác hay không, chẳng cần nói nhiều, chỉ cần nhìn vào động tác và ánh mắt là có thể cảm nhận được.
– Đúng vậy, bởi vì anh quá tốt cho nên em thích anh lắm đúng không?
***
Anh vẫn luôn như vậy, hành động khiến người ta chẳng kịp đề phòng.
Khi cái hôn của Diệp Miễn rơi trên vết rơi xuống những vết sẹo kia, Sầm Khuyết hoảng hốt né tránh nhưng bị Diệp Miễn ôm chặt lấy.
“Hai người đợi bọn tôi một lát.” Diệp Miễn nói với Phó Duy Nhất ở đầu bên kia, “Bọn tôi xuống ngay đây.”
– Đừng cử động. – Diệp Miễn dán mặt vào lưng anh – Em muốn chạy hả? Sợ anh ăn luôn em sao?
Nói tới say rượu làm bậy, Đào Cẩn nãy giờ không nói gì quay lại nhìn anh ta.
Sầm Khuyết không nói gì, chỉ căng thẳng đứng yên tại chỗ.
Trong căn phòng mờ tối, Sầm Khuyết cố gắng để bản thân mình không nghĩ tới những vết sẹo xấu xí kia, để bản thân mình không nghĩ tới tất cả những chuyện khiến mình không xứng.
Nhìn Sầm Khuyết không nói gì, Diệp Miễn không cam lòng, cố gắng truy hỏi.
Diệp Miễn nói:
– Em đang nghĩ tới Tiểu Việt, – Sầm Khuyết ôm hắn, khẽ nói – Em không muốn để cậu ấy nhìn thấy.
Sầm Khuyết ngại không muốn trả lời, khẽ đẩy hắn khỏi người mình, trở mình quay lưng lại với hắn.
– Ban nãy em đẩy anh ra vì chuyện này đúng không?
Sầm Khuyết chần chừ giây lát, gật đầu.
– Chồng em nói đúng.
Lòng bàn tay mơn trớn qua làn da, cảm nhận được từng vết sẹo lồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-gio-ruoi-dem-he-tan-tam-kien/1056387/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.