Một đời của con người sẽ cảm nhận được vô số cảm xúc và cảm giác, lần này Diệp Miễn dẫn Sầm Khuyết trải nghiệm cảm giác đau và sung sướng trước giờ chưa từng trải nghiệm.
– Em nói cho anh nghe này, phẩm chất sau khi uống say nói lên phẩm chất con người. Uống rượu xong mà xấu xa thì nhân phẩm cũng không tốt. – Phó Duy Nhất hóng hớt – Diệp Miễn say rượu có làm bậy gì với anh không?
Mọt họ làm ở sofa, suýt nữa thì ngã xuống.
Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau bước về phòng ngủ.
– Vốn dĩ em đã là một người rất đặc biệt. – Diệp Miễn nói – Anh chấp nhận tất cả mọi phương diện của em, cho nên em cũng nên chấp nhận mình, được không?
– Ban nãy em đẩy anh ra vì chuyện này đúng không?
Trong căn phòng mờ tối, Sầm Khuyết cố gắng để bản thân mình không nghĩ tới những vết sẹo xấu xí kia, để bản thân mình không nghĩ tới tất cả những chuyện khiến mình không xứng.
– Diệp Miễn. – Sầm Khuyết nói như thể khẩn cầu – Cho em thêm chút thời gian.
Em là người đẹp nhất.
Anh nói với bản thân, chỉ cần mình muốn.
Diệp Miễn cười với anh, bỗng dưng anh lại cảm thấy ngại ngùng.
Giống như Diệp Miễn đã nói, bọn họ có thời gian bốn tiếng để tự do phát huy, trong khoảng thời gian này, bọn họ gần như hòa làm một với đối phương.
– Cảm thấy thế nào?
Diệp Miễn bật cười thành tiếng:
Anh cầm áo mặc vào, ngồi bên cạnh Diệp Miễn.
Sắp tới sáu giờ, cuối cùng Diệp Miễn mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-gio-ruoi-dem-he-tan-tam-kien/1056391/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.