Trong suốt một tuần ở Vân Nam, Chu Tự Tân vẫn không hề có hồi đáp về bản thỏa thuận ly hôn.
Có vẻ anh ấy không quan tâm, hoặc cũng giống như mọi người, không tin rằng sẽ có ai ngu ngốc đến mức từ bỏ thân phận phu nhân họ Chu hiện tại.
Mọi người đều nghĩ tôi thật ngốc.
Tình hình hiện tại rất giống khi tôi kiên định chọn Chu Tự Tân ngày trước.
Tôi thay sim điện thoại và không bận t@m đến những chuyện này nữa, tận hưởng chuyến đi Vân Nam.
Cảnh đẹp thật sự có hiệu quả chữa lành vết thương.
Bà chủ căn homestay nơi tôi ở nhiệt tình tìm cho tôi một bộ trang phục truyền thống của người Tạng để tôi mặc khi leo núi.
Gió rét căm căm trên núi tuyết, tôi vừa leo đến lưng chừng thì bị vấp vào một hòn đá, lòng bàn tay bị xước, chiếc vòng tay cũng bị đá cắt đứt và lăn xuống các bậc thang đá.
Tôi định quay lại tìm chiếc vòng, nhưng đã quá mệt mỏi.
Chiếc vòng ấy là quà Chu Tự Tân tặng tôi khi anh ấy nhận được đơn hàng đầu tiên.
Đang định quay lại tìm thì thấy một du khách dưới chân núi nhặt được chiếc vòng và đi về phía tôi.
Mùa này, người leo núi tuyết không nhiều, tôi đứng ở lưng chừng núi nhìn ra xa, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang bước qua từng bậc thang đá, bước chân không quá nhanh, nhưng dường như có chút gì đó loạng choạng.
Trong một khoảnh khắc, anh ta đã đứng trước mặt tôi, mở bàn tay ra, lòng bàn tay đỏ ửng vì lạnh, trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-nam-hon-nhan/2736404/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.