Khi tôi đến văn phòng đăng ký kết hôn, anh ấy dường như đã đến từ lâu, tay cầm chặt một cuốn sổ đỏ, đôi mắt ẩn dưới vành mũ đen chăm chú nhìn vào đó.
Anh trông gầy hơn trước.
Dù cố che giấu, nhưng qua khe mũ tôi vẫn nhìn thấy quầng thâm nhạt dưới mắt anh, khiến đôi mắt sáng màu ấy trông như vô hồn.
Thấy tôi đến, anh vội vàng nhét cuốn sổ đỏ vào tay áo, qua động tác đó, tôi nhận ra tay anh có rất nhiều vết thương nhỏ.
Những vết cắt nhỏ xíu ẩn trong từng nếp nhăn của làn da.
Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, anh hơi chần chừ rồi ngước lên nhìn.
Ánh mắt anh có chút sáng mơ hồ khó mà diễn tả.
Tôi cúi đầu, ngăn mọi ánh nhìn chạm vào nhau.
“Em đến rồi.”
“Ừ.”
Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Từ giờ, bầu trời rộng mở trước mắt.
Khi mọi rào cản được xóa bỏ, trong lòng tôi không tránh khỏi có chút thoải mái.
Khi Chu Tự Tân bước đi với hai cuốn sổ đỏ trong tay, tôi gọi anh lại.
“Chuyện cha dượng của anh… có khó không?”
Chu Tự Tân dừng lại, khẽ ngửa đầu, chậm rãi xoay người.
Anh nhẹ nhàng nhấc vành mũ lên, để lộ đôi mắt ngập tràn cảm xúc lẫn lộn.
“Lần này… em còn đến cứu anh không?
Giang Tuyết Quỳnh.”
Giọng anh trầm thấp, không có âm điệu của một câu hỏi.
Như là cảm thán, như là tự giễu.
Sự im lặng còn đau đớn hơn lời đáp.
Cuối cùng anh dời mắt đi, kéo vành mũ thấp xuống hơn rồi quay lưng rời đi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-nam-hon-nhan/2736415/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.