Chu Tự Tân đã dùng mọi cách để không ly hôn.
Anh thuê cả đội ngũ luật sư hàng đầu trong nước.
Mỗi lần ra tòa, luật sư hai bên tranh cãi kịch liệt, nước bọt bay tứ tung.
Tôi từ cảm giác giận dữ ban đầu dần chuyển sang mệt mỏi, chán chường.
Chu Tự Tân ngồi ở hàng ghế đối diện, cúi thấp đầu, chiếc mũ lưỡi trai che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ chút dáng vẻ lặng lẽ.
Thật ra, từ khi bước vào ngành kinh doanh, sau khi mọi việc đã ổn định, anh rất ít khi ăn mặc kiểu như vậy.
Tôi đã quen với hình ảnh anh trong bộ vest chỉn chu, tự tin và mạnh mẽ.
Nhưng giờ đây, anh chỉ mặc chiếc áo khoác xám đơn giản, mũ lưỡi trai đen che đi phần lớn gương mặt, từ góc nhìn của tôi, chỉ có thể thấy chiếc cằm gầy guộc của anh lộ ra.
Trông anh cô độc và tĩnh lặng.
Giống như…
Giống như ngày xưa, khi anh kiện cha dượng của mình.
Khi đó, anh dồn hết sức lực để chiến đấu với cả thế giới vì chút hy vọng sống sót.
Chỉ khác là, khi đó tôi đứng bên anh, còn bây giờ, tôi đứng ở phía đối diện.
Khi đó tôi dẫn anh ra khỏi bóng tối, giờ đây tôi rời bỏ anh, cũng là rời bỏ mọi ràng buộc đã kìm hãm tôi.
Sau phiên tòa lần thứ ba, khi tôi vừa bước ra khỏi tòa án, một giọng nói từ phía sau gọi tôi lại.
“Tiểu Quỳnh.”
Là Chu Tự Tân.
Tôi dừng bước, nhưng không quay lại.
“Có thể nào, vì Chu Tự Tân của năm 17 tuổi, mà tha thứ cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-nam-hon-nhan/2736414/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.