Gương mặt đẹp đẽ của Thẩm Tuý bướng bỉnh quật cường, tuyệt không rơi xuống hạ phong, cậu ta rất kiên định: “Nếu như lúc đó ở bên cạnh anh ấy là tôi, tôi cũng có thể chịu đựng được.”
Ngón tay Hạ Tri Thư run rẩy. Có lẽ thế, nhưng ai mà biết được chứ. Hạ Tri Thư chỉ biết là hồi đó Tưởng Văn Húc không xã giao liên tu bất tận, không có nhiều bạn bè có thể vì giúp hắn mà không tiếc mạng, không có một tình nhân bao dưỡng ra tình yêu đích thực nguyện cùng hắn chịu khổ.
Hạ Tri Thư bèn nở nụ cười, mang theo chút sắc bén lạnh lẽo: “Cậu thích anh ta? Tại sao lại thích?”
“Tôi rất yêu anh ấy,” Thẩm Tuý hùng hồn: “Yêu một người cần gì lý do chứ, tất nhiên cảm thấy chỗ nào của anh ấy cũng tốt cả.”
Tuổi còn trẻ chính là tốt ở điểm này. Lời nói ấu trĩ nhưng đều có vẻ đơn thuần mà đẹp đẽ.
Hạ Tri Thư cảm thấy trên người càng lạnh hơn, sờ sờ trán, hình như nóng hơn trước một tí. Cậu cảm thấy nói chuyện hơi phí sức: “Cũng khó trách cậu thích anh ta. Loại đàn ông đó… Bộ dạng đẹp, lúc thích cậu thì đủ kiểu ôn nhu, sẽ thương xót cậu, đủ lời ngon tiếng ngọt…”‘
Hạ Tri Thư bắt đầu cảm thấy cái lạnh trên người dần thấm vào lòng, như tấm bình phong chống đỡ mưa gió bị thủng một lỗ, gió lạnh vù vù thổi vào: “Đúng vậy… Nếu Tưởng Văn Húc thích một người, nửa phần oan ức cũng không nỡ để cậu phải chịu đựng. Hắn ta sẽ vẽ vời cho cậu, hái hoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-nam-yeu-anh-nhat/1910869/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.