Lên đến phòng, tôi mệt mỏi nằm bẹp xuống nệm, định bụng sẽ nghỉ thở vài phút rồi sẽ làm vài món gì đó ăn. Từ lúc ở trường về đến giờ đã xực cái gì đâu, lại mới ẩu đả nữa nên người đang đói lả đi. Chị Ju bước vô theo sau. Chỉ nghía một vòng xung quanh phòng của tôi rồi lên tiếng:
- Ui cha! Phải phòng con trai không vậy? Gọn gàng quá z?
- Chuyện! Ryu mà… thói quen của em từ nhỏ rồi… – Tôi dù mệt mỏi nhưng cũng cố mà trả lời chị.
- Vậy àh? bất ngờ quá nhen… làm sao mà chăm dữ dậy?
- Thì tại từ nhỏ đến giờ bố em rèn mấy cái lặt vặt kiểu này kĩ ghê lắm, bố em người Nhật, nghiêm khắc thôi rồi, riết rồi quen, giờ nó thành cái nếp.
- WOW! Hèn chi! Giờ chị mới biết thêm được nhiều về em á!
- Haha… Biết rồi chị thấy sao? – tôi cười
- Ngạc nhiên!!! Hết sức bất ngờ luôn…
- Hờ hờ… Em còn có nhiều cái để chị ngạc nhiên lắm…
Tôi lại gục mặt xuống, hai mắt mờ đi vì đói. Tay chân thì bủn rủn, nửa thì muốn dậy kiếm gì đó ăn cứu đói, nửa chỉ muốn ngủ một giấc vì đã quá mệt mỏi. Và may mắn đã mỉm cười với tôi. Chị Ju ngồi xem qua phòng một tí rồi lên tiếng: “Ryu nè! Em ăn gì chưa? Chị đói bụng quá!!!”
Ngh được câu hỏi của chị làm tôi như vớ được vàng. Thánh thần đã hiển linh vô cùng đúng lúc. Không ngờ chở chị Ju về lại là một việc làm hết sức đúng đắn của tôi. Nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-di-ha-dat-em-theo-da/976229/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.