Kết quả kiểm tra X quang, xương cốt đã hồi phục như bình thường, hoàn toàn không còn thấy vết thương.
Hay nói cách khác, trải qua suốt bao ngày chịu hạn, sống không bằng chết, cô rốt cuộc đã lấy lại được tự do.
Giữa nơi công cộng người đến người đi,cố gắng không lớn tiếng ồn ào hoan hô, Trử Tự Tự cố nén tâm tình vui vẻ nhảy nhót, cho đến khi trở lại trên xe, đóng cửa xe lại, mới ở trong xe hoa chân múa tay vui sướng lớn tiếng hoan hô.
Nha nha nha ~”
Kinh Diệc Trạch đầu tiên là ra vẻ trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, tiếp theo còn buồn cười hỏi: “Vui vẻ như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, anh thử bị quản một tháng xem xem sẽ có cảm giác gì.” Cô mặt tươi cười liếc anh một cái, đương nhiên đáp.
“ Anh cũng không nhốt em trong nhà nha.” Anh dở khóc dở cười nói.
“ Không khác nhau là mấy nha! Anh cũng vẫn không thừa nhận chính mình là cai ngục đi?”
“ Anh là muốn tốt cho em, nếu không phải là anh trông nom, quản sóc, em nghĩ em có thể hồi phục nhanh như vậy sao?” Anh nhíu mày nói.
“ Vâng vâng vâng, đều là công lao của ngài. Đại ân đại đức của ngài không lời nào cảm tạ hết được, xin nhận của tiểu nữ một lạy.” Nói xong, cô lập tức chắp tay thở dài hướng anh lạy một cái, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Như vậy đã bỏ qua được chưa?”
“ Tạ lễ thế này thì không thành ý.” Anh lắc đầu nói.
“ Em đã nói đại ân đại đức không lời nào cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-ket-hon-tu-tu/294275/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.