Đây nhất định không phải thất sư huynh y quen!
Không … đây chính là thất sư huynh y quen …
Toàn bộ mọi người đã hò hét uống cho đã, chỉ có Thẩm Thanh Huyền không muốn uống rượu nom có vẻ cô đơn bất lực … ờm … chứ không hề nhỏ yếu đâu.
Cố Kiến Thâm an ủi y: “Không sao, dù sao cũng ở trong môn.” Say thì ngã đầu ra ngủ là được, không đáng ngại.
Thẩm Thanh Huyền không lay chuyển được họ, đành lặng lẽ đưa cho hắn một cái bình ngọc, nói: “Thuốc giải rượu.”
Khóe miệng Cố Kiến Thâm cong lên, nắm chặt bình ngọc, không nỡ uống.
Thẩm Thanh Huyền giục hắn: “Mau uống đi.”
Cố Kiến Thâm nói: “Không uống ta cũng không say.”
Thẩm Thanh Huyền bèn trừng hắn: “Mau uống!”
Cố Kiến Thâm do dự: “Không nỡ …”
Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười: “Cái này có gì mà không nỡ? Sau này ta sẽ cho ngươi thêm thật nhiều thứ!”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Ta phải xây một nơi thật lớn, chuyên đặt đồ ngươi tặng ta.”
Thẩm Thanh Huyền bị hắn chọc cho vừa vui vẻ vừa ngọt ngào, y dỗ dành hắn: “Ngươi uống đi, quay về cho ngươi xem đồ tốt …”
Y chưa kịp dứt lời, thập sư huynh nhà y đã xáp tới: “Hai đứa muốn lén nói gì thì để về nhà hẵng nói, còn bây giờ mau mau uống rượu đi nào!”
Thế là Cố Kiến Thâm bị lôi đi, chẳng qua Thẩm Thanh Huyền thấy hắn lén uống thuốc giải rượu, cuối cùng an tâm hơn.
Cái thứ như tửu lượng rất đáng giận, có người trời sinh cao tới mức kỳ lạ, ví dụ như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-phi-thang-thi-yeu-di/232369/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.