🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc Thẩm Tinh Yểu tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn âm u, cơn mưa bên ngoài không biết đã tạnh từ lúc nào. Cô vốn tưởng còn sớm, liếc nhìn điện thoại mới phát hiện bên ngoài chỉ là trông có vẻ u ám, thực tế đã hơn 10 giờ sáng. Cô bật người ngồi dậy khỏi giường, vừa vào phòng tắm rửa mặt vừa thầm mắng Ngụy Kính Nhất.

 

Sở dĩ mắng Ngụy Kính Nhất cũng không phải không có lý do. Nếu không phải đêm qua anh uống chung chai nước khoáng của cô, cô có đến mức về phòng rồi mà cứ trằn trọc như lật bánh rán, mất ngủ không yên không? Mãi đến lúc trời gần sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi.

 

Lúc cô rửa mặt xong xuống lầu, Chu Chỉ Hề đang tỉa cây cảnh. “Dì Hề.” Thẩm Tinh Yểu chào hỏi.

Chu Chỉ Hề nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy cô liền lập tức buông kéo tỉa cây trên tay xuống, đón lại: “Yểu Yểu, con dậy rồi à.”

 

“Hình như con dậy hơi muộn.” Thẩm Tinh Yểu ngượng ngùng sờ gáy.

 

“Không muộn không muộn, tuổi con còn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ngủ nhiều mới tốt.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “…” Tháng 12 năm nay cô mới chính thức tròn hai mươi tuổi đó.

 

“Chị Tống, mang bữa sáng đã hâm nóng cho Yểu Yểu lên đây.” Dì Tống đáp lời: “Vâng, có ngay đây.”

Thẩm Tinh Yểu uống món cháo trứng bắc thảo thịt băm dì Tống nấu từ sáng sớm, nghĩ ngợi, chữ “Ngụy” vừa đến bên miệng, phút cuối thốt ra lại là: “… Anh Kính Nhất đi làm rồi ạ?” Trước kia gọi thuận miệng vô cùng, nhưng bây giờ gọi lại thấy ngượng ngùng hết sức.

 

Tuy nhiên, người cảm thấy ngượng ngùng chỉ có Thẩm Tinh Yểu, Chu Chỉ Hề nghe lại thấy rất thuận tai.

 

“Đúng vậy, sáng sớm đã đi rồi, nó bận lắm.” Chu Chỉ Hề gắp lòng đỏ trứng muối vừa lấy ra đặt vào chiếc đĩa nhỏ bên cạnh Thẩm Tinh Yểu, “Đây là trứng muối dì Tống mang từ quê lên đấy, thơm lắm, cũng không mặn, ăn với cháo là ngon nhất.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “Con cảm ơn dì Hề.”

 

Chu Chỉ Hề trong lòng vui mừng khôn xiết. Nói đi cũng phải nói lại, bà thật sự ghen tị chết đi được với Tô Tinh Dã (mẹ Thẩm Tinh Yểu),ba đứa con đứa nào cũng xuất sắc, bất kể là nhan sắc hay bất kỳ phương diện nào khác.

 

Sáng nay Thẩm Tự Quang đã cho người mang vali của Thẩm Tinh Yểu qua.

 

Thẩm Tinh Yểu vốn định về nhà, nhưng bị Chu Chỉ Hề khuyên ở lại. Bởi vì nhà cô bây giờ không có một ai, người giúp việc trong nhà cũng vì thế mà nghỉ phép hết, chẳng thà cứ tạm thời ở lại chỗ bà. Thế là Thẩm Tinh Yểu bị thuyết phục.

 

Ăn cơm xong, Thẩm Tinh Yểu nhận được điện thoại của ba mẹ Thẩm. Họ vừa biết tin Yểu Yểu về nước từ chỗ con trai cả. Vốn dĩ họ còn định chặng thứ hai sẽ đến Paris thăm con gái, ai ngờ người chưa kịp qua thì con gái đã về nước. Hai vợ chồng biết trong nhà không có ai, lo lắng con gái không ai chăm sóc, đang định kết thúc chuyến du lịch sớm để trở về.

 

Thẩm Tinh Yểu nghe giọng nói dịu dàng của ba mẹ đầu dây bên kia, nhớ họ vô cùng. Nhưng khi biết họ định về nước, cô lập tức ngăn lại: “Ba mẹ, đừng vì con mà làm gián đoạn kế hoạch du lịch của ba mẹ nhé, con đang ở nhà dì Hề. Ba mẹ cứ yên tâm đi chơi đi ạ, ở bên ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe ạ.”

 

Thẩm Tinh Yểu đã từng chứng kiến tình yêu đẹp nhất, chính là tình yêu của ba mẹ cô. Cô chưa bao giờ biết, thì ra trên thế giới này thật sự có thể tồn tại một tình yêu như vậy, vĩnh viễn giữ được sự dịu dàng và nồng cháy, tình yêu đủ đầy không hề suy giảm, vẫn như thuở ban đầu.

 

“Yêu ba mẹ, moa moa.” Trước khi cúp máy, cô gửi một nụ hôn gió.

 

Buổi chiều cô còn nhận được tin nhắn WeChat của Thanh Thanh, nhưng chưa nói được hai câu, em cô lại phải đi làm việc tiếp.

 

Buổi tối, là Chu Chỉ Hề tự mình nấu bữa tối. Tay nghề nấu nướng của Chu Chỉ Hề rất cừ, nhưng bình thường bà sẽ không dễ dàng vào bếp, trừ phi tâm trạng đặc biệt tốt hoặc bà có hứng.

 

Ngay lúc họ chuẩn bị ăn tối, ngoài cổng sân vang lên tiếng còi ô tô.

 

“Là ai vậy nhỉ?” Chu Chỉ Hề hỏi, “Là ông nhà sao?” Cũng không đúng, nếu ông về sớm chắc chắn sẽ báo cho bà biết.

 

Dì Tống trả lời: “Là xe của cậu chủ ạ.”

 

Chu Chỉ Hề: “Sao nó lại về nữa rồi?” Thẩm Tinh Yểu: “…”

Ngụy Kính Nhất bước vào cửa, dì Tống lấy bát đũa cho anh. “Mẹ, hôm nay mẹ nấu cơm à?”

Chu Chỉ Hề “Ừm” một tiếng.

 

“Cậu chủ.” Dì Tống đưa bát đũa sạch sẽ cho Ngụy Kính Nhất. “Cảm ơn.”

Tầm mắt Ngụy Kính Nhất trước sau vẫn luôn dõi theo Thẩm Tinh Yểu đang múc cơm, anh tự giác giải thích: “… Sáng nay đi vội quá, để quên tài liệu ở nhà.”

 

Thẩm Tinh Yểu ngẩng đầu liếc nhìn Ngụy Kính Nhất đang ngồi đối diện mình, ánh mắt gần như không kiểm soát được mà dừng lại trên đôi môi cong hoàn mỹ của anh, trong đầu tức khắc lại nghĩ đến chuyện đêm qua anh uống nước của cô. Ánh mắt di chuyển lên trên, lập tức bị cặp mắt sâu thẳm lạnh lùng kia bắt lấy, cô vội vàng dời mắt đi không chút suy nghĩ.

 

“Yểu Yểu, ăn cái này đi, ngon lắm.”

 

Chu Chỉ Hề dùng đũa chung gắp cho cô một miếng thịt bò nạm. “Con cảm ơn dì Hề.”

 

 

Chu Chỉ Hề cảm thấy Ngụy Kính Nhất dạo này rất không bình thường. Từ sau khi anh chính thức tiếp quản công ty, anh đã dọn ra ngoài ở, không có việc gì cần thiết thì thường sẽ không về nhà. Nhưng mấy ngày nay lại về cực kỳ thường xuyên. Chu Chỉ Hề thậm chí còn nghĩ, không lẽ là vì dạo này bà toàn tự mình vào bếp? Về để ăn ké à?

 

Thẩm Tinh Yểu lúc này đang nằm sấp trên sofa nói chuyện điện thoại với Kỷ Dật Thần

 

Kỷ Dật Thần, người từng ba lần đoạt giải quán quân cuộc thi thời trang quốc tế Paris, nhà thiết kế trẻ tuổi tài cao nổi tiếng, đồng thời cũng là đàn anh của cô, đối tác hợp tác của cô.

 

Thẩm Tinh Yểu tốt nghiệp Học viện Thiết kế Thời trang Quốc tế ESMOO ở Pháp. Năm đầu tiên nhập học, cô đã tham gia cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế Paris năm đó và giành được cúp quán quân, trở thành nhà thiết kế quán quân trẻ tuổi nhất lúc bấy giờ. Chiếc cúp này cũng thêm một nét son cực kỳ rực rỡ vào lý lịch của cô.

 

Năm cô học năm nhất thì Kỷ Dật Thần đã tốt nghiệp. Nhờ cùng một người hướng dẫn nên mới có giao điểm. Hai người trong lĩnh vực thiết kế có thể nói là vừa gặp đã thân. Năm cô học năm ba, họ còn hợp tác với Kỷ Dật Thần mở phòng làm việc, cùng năm đó cũng sáng lập thương hiệu của riêng mình mang tên “Tinh Thần”.

 

“Về nước rồi cảm giác thế nào?” “Cũng khá tốt ạ.”

Hai người trò chuyện một hồi, Kỷ Dật Thần lúc này mới mở miệng hỏi cô: “Yểu Yểu, dạo này em cảm thấy thế nào?”

 

Thẩm Tinh Yểu nhíu mày, trầm mặc, “Vẫn thấy trống rỗng lắm.”

 

Thẩm Tinh Yểu đại khái là đã bước vào giai đoạn bế tắc của nhà thiết kế, càng ngày càng cảm thấy những thứ thiết kế ra không hợp ý mình, thậm chí còn sinh ra tâm lý mệt mỏi, bực bội. Có một khoảng thời gian ở Paris, cô thậm chí không biết mình đã mơ màng hồ đồ sống qua ngày như thế nào. Đây cũng là lý do tại sao cô lại đột ngột về nước như vậy.

 

Paris, kinh đô mơ ước của mọi nhà thiết kế, đã từng là nhà của cô. Nhưng bây giờ lại thành một thành phố cô muốn trốn chạy.

Đối với một nhà thiết kế mà nói, điều này có chút mỉa mai.

 

“Không sao đâu, đây là điều mà mỗi nhà thiết kế đều sẽ trải qua. Bây giờ em phải nghỉ ngơi thư giãn cho tốt, bên Tinh Thần đã có anh ở đây rồi.”

 

Môi Thẩm Tinh Yểu mấp máy, “…Đàn anh, xin lỗi anh.” “Với anh mà còn nói gì xin lỗi chứ?” Kỷ Dật Thần ôn hòa nói.

Thẩm Tinh Yểu và Kỷ Dật Thần nói chuyện rất lâu. Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng cô tốt hơn nhiều, nhưng vẫn duy trì tư thế cũ ngồi trên sofa một lúc lâu. Mãi đến khi điện thoại trong lòng bàn tay lại rung lên lần nữa, lòng bàn tay tê dại, cô mới hoàn hồn lại. Là dì Hề gửi tin nhắn WeChat.

 

Dì Hề: Yểu Yểu, xuống ăn hoa quả nhé, dì bóc sầu riêng cho con này. Sầu riêng? Thẩm Tinh Yểu ngoài lẩu ra còn nghiện sầu riêng!

 

Thế là Thẩm Tinh Yểu lập tức xốc lại tinh thần, trả lời tin nhắn xong liền đi ra ngoài.

 

Phòng cô và phòng Ngụy Kính Nhất ở cùng tầng. Cũng có thể nói, tất cả các phòng ở tầng này của Ngụy gia đều dành cho mấy đứa trẻ bọn họ.

Phòng cô ở phía trong hơn một chút, muốn xuống lầu phải đi ngang qua phòng Ngụy Kính Nhất, vừa hay cửa phòng anh lại đang mở hé.

 

Thẩm Tinh Yểu vốn định mắt nhìn thẳng đi qua, nhưng lại cố tình không nhịn được mà liếc vào trong một cái.

 

Ngụy Kính Nhất hẳn là vừa tắm xong, đã thay bộ đồ ngủ màu xanh đen. Mấy cúc áo trên cổ chưa cài, để lộ xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp. Tóc đen còn chưa sấy khô, nửa khô nửa ướt, ẩn hiện những giọt nước nhỏ theo đường nét sườn mặt đẹp đẽ của anh nhỏ xuống, thoáng làm ướt cổ áo màu xanh đen của anh.

 

Thẩm Tinh Yểu đứng ở đó, nhất thời có chút ngây người.

 

Ngụy Kính Nhất một tay cầm khăn lông, nhìn cô gái nhỏ đang hóa đá ở cửa phòng ngủ mình, đôi mắt ướt át mở to tròn xoe, đôi môi đỏ mọng khẽ hé. Khóe môi đẹp đẽ của anh nhếch lên một đường cong, anh đi về phía cửa, nửa người dựa vào khung cửa.

 

“Hoàn hồn rồi à, nhìn ngây người ra thế?”

 

Thẩm Tinh Yểu lúc này mới hoàn hồn, phun ra một chữ: “Phiền!” Ngụy Kính Nhất nhướng mày.

Thẩm Tinh Yểu vừa định kiêu ngạo lơ anh đi xuống lầu ăn sầu riêng, nhưng bước chân vừa mới nhấc lên, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay ấm áp còn mang theo hơi ẩm nắm lấy. Cả người cô loạng choạng bị kéo vào

 

phòng, lưng đập vào bức tường lạnh lẽo, trước mặt là hơi thở nóng rực của người đàn ông, quyện với mùi sữa tắm thanh mát. Trong lòng hoảng hốt nhưng cũng khiến cô xấu hổ hóa giận: “Ngụy Kính Nhất, anh làm gì thế?”

 

Ngụy Kính Nhất từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ bị nhốt trong lòng mình: “Em vừa nói cái gì?”

 

Thẩm Tinh Yểu c*n m** d***, quay đầu đi: “… Không có gì.”

 

Đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Kính Nhất nheo lại, thân hình cao lớn tiến sát về phía cô vài phần: “Con gái không nên tùy tiện nói tục.”

 

Thẩm Tinh Yểu nhíu mày, nếu lúc trước có chút chột dạ thì lúc này lại có điểm bốc hỏa. Anh là cái thá gì của cô? Có tư cách gì quản cô? Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh bớt quản tôi đi, tránh ra!”

 

Người đàn ông làm lơ vẻ mặt tức giận của cô lúc này: “Vậy em muốn ai quản em?”

 

“Không liên quan đến anh, tôi bảo anh tránh ra, anh có nghe không hả Ngụy Kính Nhất?”

 

“Yểu Yểu? Con xuống chưa?” Giọng Chu Chỉ Hề từ dưới lầu vọng lên.

 

Thẩm Tinh Yểu tức khắc luống cuống, vội vàng đặt tay lên cánh tay anh, dùng sức đẩy ra ngoài, đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói: “Dì Hề gọi tôi, anh mau thả tôi đi!”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn vẻ lo lắng hiện lên trên khuôn mặt tú lệ của cô, bàn tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế đang nắm trên cánh tay anh, cách một lớp vải mỏng, nhiệt độ truyền thẳng vào da thịt. Yết hầu rõ ràng nhô lên

 

hạ xuống một cái, nhưng vẫn ung dung như cũ: “Sau này còn nói tục nữa không?”

 

Người này có bệnh à? Lúc này còn đang rối rắm vấn đề này? Nếu dì Hề đi lên nhìn thấy hai người họ… Vì thế cô chỉ có thể biết điều một chút, thỏa hiệp mở miệng: “Không nói… Không nói nữa được chưa? Được rồi chứ Ngụy Kính Nhất?”

 

Ngụy Kính Nhất cong cong đôi môi mỏng, lúc này mới buông cô ra, lùi về sau một bước.

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức như được đại xá, nhanh như chớp thoát khỏi vòng kiểm soát của anh. Rời khỏi phòng anh xong, cô quay người hung hăng lườm nguýt anh một cái: “Đồ khốn, tôi nói đấy tôi nói đấy, phiền phiền phiền phiền phiền!” Rồi khi Ngụy Kính Nhất còn chưa kịp phản ứng, cô nhanh chóng chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa gọi: “Dì Hề, con tới đây.”

 

Ngụy Kính Nhất bị chọc cười đến phát bực, đầu lưỡi li.ếm nhẹ qua răng hàm. Cô bé này, thật thiếu đòn mà!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.