Lúc Thẩm Tinh Yểu tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn âm u, cơn mưa bên ngoài không biết đã tạnh từ lúc nào. Cô vốn tưởng còn sớm, liếc nhìn điện thoại mới phát hiện bên ngoài chỉ là trông có vẻ u ám, thực tế đã hơn 10 giờ sáng. Cô bật người ngồi dậy khỏi giường, vừa vào phòng tắm rửa mặt vừa thầm mắng Ngụy Kính Nhất.
Sở dĩ mắng Ngụy Kính Nhất cũng không phải không có lý do. Nếu không phải đêm qua anh uống chung chai nước khoáng của cô, cô có đến mức về phòng rồi mà cứ trằn trọc như lật bánh rán, mất ngủ không yên không? Mãi đến lúc trời gần sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc cô rửa mặt xong xuống lầu, Chu Chỉ Hề đang tỉa cây cảnh. “Dì Hề.” Thẩm Tinh Yểu chào hỏi.
Chu Chỉ Hề nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy cô liền lập tức buông kéo tỉa cây trên tay xuống, đón lại: “Yểu Yểu, con dậy rồi à.”
“Hình như con dậy hơi muộn.” Thẩm Tinh Yểu ngượng ngùng sờ gáy.
“Không muộn không muộn, tuổi con còn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ngủ nhiều mới tốt.”
Thẩm Tinh Yểu: “…” Tháng 12 năm nay cô mới chính thức tròn hai mươi tuổi đó.
“Chị Tống, mang bữa sáng đã hâm nóng cho Yểu Yểu lên đây.” Dì Tống đáp lời: “Vâng, có ngay đây.”
Thẩm Tinh Yểu uống món cháo trứng bắc thảo thịt băm dì Tống nấu từ sáng sớm, nghĩ ngợi, chữ “Ngụy” vừa đến bên miệng, phút cuối thốt ra lại là: “… Anh Kính Nhất đi làm rồi ạ?” Trước kia gọi thuận miệng vô cùng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-van-cung-chieu-tong-cuu-can/2795485/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.