Khi Thẩm Tinh Yểu tỉnh lại lần nữa, phản ứng đầu tiên là cảm giác đau đớn trên người đã giảm bớt đi nhiều. Trong không khí thoang thoảng một mùi thuốc nhàn nhạt, có chút xa lạ. Cô theo bản năng chống người ngồi dậy, chính cử động này mới khiến cô mơ hồ ý thức được mùi thuốc xa lạ kia là gì.
“Cạch.” một tiếng, trong không gian tĩnh lặng vang lên đặc biệt rõ ràng.
Ngụy Kính Nhất bước vào đã thấy người con gái đang ngồi trên giường, giọng nói dịu dàng đến lạ: “Tỉnh rồi?”
Thẩm Tinh Yểu nhìn người đang đi về phía mình, khẽ “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
Trái tim Ngụy Kính Nhất như muốn tan chảy, anh bước nhanh qua, ngồi xuống mép giường, thuận tay kéo người con gái thơm tho m.ềm m.ại vào lòng.
Thẩm Tinh Yểu ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, cảm nhận mùi hương gỗ mun quen thuộc khiến lòng cô bình yên.
Ngụy Kính Nhất cảm nhận được sự dựa dẫm của cô, đáy lòng càng thêm m.ềm m.ại, cúi đầu hôn lên đ.ỉnh đầu cô, ôn tồn hỏi: “Thế nào rồi? Còn đau không?”
Thẩm Tinh Yểu biết anh hỏi điều gì, tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn lắc đầu: “…Không đau.”
“Không đau là tốt rồi.”
“Đói bụng không?” Anh tiếp tục hỏi. Thẩm Tinh Yểu “ừ” một tiếng.
Ngụy Kính Nhất: “Vậy chúng ta đi rửa mặt trước, rửa mặt xong ra ngoài ăn cơm nhé?”
“Anh nấu cơm sao?” Thẩm Tinh Yểu hỏi. “Đúng vậy, hầm canh gà.”
Thẩm Tinh Yểu chỉ cảm thấy càng đói bụng hơn: “Vậy em muốn đi rửa mặt.” Nói rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-van-cung-chieu-tong-cuu-can/2795541/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.