Vừa mới bước vào phòng, đèn còn chưa kịp bật, Thẩm Tinh Yểu đã bị người đàn ông ôm chầm lấy, trong bóng tối, đôi môi bị chiếm đoạt, giây tiếp theo cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc. Ngụy Kính Nhất vừa bế vừa ôm cô hướng về phía sofa phòng khách, thậm chí còn không kịp về phòng.
Nụ hôn này mãnh liệt đến mức Thẩm Tinh Yểu nuốt không kịp, trong không gian tối tăm này, một bầu không khí ái muội đỏ mặt tía tai bùng cháy.
Đến khi bị đ.è xu.ống sofa, Thẩm Tinh Yểu mới ý thức được điều gì đó, né tránh bờ môi anh, đưa tay đẩy nhẹ vào ngực anh, “…Về phòng.”
Ngụy Kính Nhất cười, lại cúi xuống hôn cô, “Không về phòng.” Thẩm Tinh Yểu: “…”
“Ở ngay đây được không? Chúng ta còn chưa thử ở đây bao giờ.” “Hửm? Vợ yêu?”
Tiếng “vợ yêu” này của Ngụy Kính Nhất chứa chan đầy tình ý d*c vọ.ng, khiến bàn tay Thẩm Tinh Yểu vốn đang đặt trên ngực anh bỗng chốc mềm nhũn. Dưới ánh trăng mờ ảo, cô khẽ cong môi, co đầu gối lại, “Vậy thử xem.”
Đôi mắt Ngụy Kính Nhất như bùng lên ngọn lửa dữ dội, bàn tay đặt trên sofa đột nhiên dùng sức, mép vải m.ềm m.ại nhanh chóng bị vò nhàu.
Thẩm Tinh Yểu cười, khẽ nhổm người dậy, vòng tay qua cổ anh, dùng đôi môi nóng rẫy vì nụ hôn ban nãy nhẹ nhàng cọ vào cổ anh, “Nhưng mà… phải kéo rèm.”
Hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập, bàn tay thon dài ấn nhẹ lên phần eo thon của cô, “Đợi anh.”
Thẩm Tinh Yểu ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-van-cung-chieu-tong-cuu-can/2795561/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.