Điện Hòa Nghi thị tẩm, Vân Tự cũng không dám tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nàng tranh thủ ăn cơm. Tiểu Dung Tử lo lắng hỏi nàng:
“Tỷ tỷ sao lại ra ngoài rồi?”
Vân Tự là người hầu hạ trong điện, theo lý mà nói, nàng cũng giống như Tụng Nhung, phải ở lại trong điện. Tiểu Dung Tử đoán ra điều gì đó, vội vàng nhíu mày.
Vân Tự nhún vai, cười cười không mấy để tâm, nàng và Tiểu Dung Tử quen biết đã lâu, cũng biết rõ mọi chuyện nên không che giấu cảm xúc:
“Lười nhìn cái vẻ mặt đề phòng của nàng ta.”
Vân Tự biết rõ sự đề phòng của Tụng Nhung, tuy nói nàng hiểu được cách làm của Tụng Nhung, nhưng không có nghĩa là Vân Tự không hề để tâm.
Thật ra, Lư tài nhân cũng chưa tỏ thái độ gì, Tụng Nhung lại cố tình gây khó dễ quấy rầy, Vân Tự cũng rất phiền nàng ta. Chẳng qua nàng biết rõ, Tụng Nhung và Lư tài nhân có tình nghĩa từ nhỏ, hiện giờ nàng không thể so sánh được, nên chỉ có thể nhẫn nại, nhường nhịn.
Tiểu Dung Tử cúi đầu, giọng nói rất khẽ không nghe ra cảm xúc:
“Nàng ta thật phiền phức.”
Vừa dứt lời, Vân Tự liền trừng mắt nhìn hắn: “Nói cẩn thận, để người khác nghe được, lại rước lấy thị phi.”
Tiểu Dung Tử ủ rũ không nói gì.
Ăn cơm xong, Tiểu Dung Tử ngăn lại khi nàng định dọn dẹp: “Tỷ tỷ cứ đến tiền điện trước đi, nhỡ chủ tử gọi tỷ tỷ, để đệ dọn dẹp là được.”
Vân Tự không khách sáo với hắn, cong mắt cười:
“Trong phòng ta có kẹo quýt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-cau-thuong-vi-oc-li-dich-tinh-tinh/2260037/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.