4.
Có lẽ vì chuyện ban sáng quá nực cười, nên tối đó ta đã có một giấc mơ ngớ ngẩn.
Trong mơ trước mắt đều là màu đỏ, ta còn mặc một bộ hỉ phục màu đỏ.
Tạ Nhiêu bị đẩy mạnh vào phòng, trên khuôn mặt trắng nõn thể hiện sự ngạo kiều và bất mãn.
Y phẫn nộ trợn tròn mắt hét vào mặt ta: "Tạ Khanh Cảnh, nàng lại dám bức tiểu gia thành thân."
Trong giấc mơ, ta búi tóc cao cao, trong gương đồng, nhìn ta rất xinh đẹp.
Ta dùng ngón tay véo làn da trắng sứ của y, thổi khí vào tai y:
"Sao thế? Phu quân không thích sao?"
Người nọ bị ta trêu chọc tới đỏ cả mang tai, chân tay luống cuống, thô lỗ cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Ngọn nến đỏ chỉ cháy trong chốc lát, y đột nhiên kéo quần áo lên.
Khuôn mặt tuyệt mỹ ửng đỏ, đôi mắt tròn tràn đầy mơ màng.
Tạ Nhiêu dùng sức kéo ta vào trong lòng ngực, đôi bàn tay to véo eo ta:
"Tạ Khanh Cảnh, nàng là đồ vô lại, vậy mà nàng lại dám bỏ thuốc ta." Y thấp giọng gầm gừ.
Ta lập tức hoảng sợ tới mức tỉnh dậy.
Ta giật mình ngồi dậy, trố mắt nhìn xung quanh.
Nhìn thấy chiếc giường quen thuộc, ta mới bình phục nhịp thở lại.
Ừm, vậy là ta vừa mới mộng xuân sao?
Hơn nữa, đối tượng còn là kẻ điên kia?
Chỉ là giấc mơ này quá chân thật, thậm chí ta còn có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của y.
Kiếp trước -
Ta nhắm mắt lại, có hơi khó chấp nhận.
Chẳng lẽ kiếp trước ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-ke-cua-dich-nu/46523/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.