8.
Tiệc tàn, Lý Nhạc Ương đi theo phía sau ta.
Ả lạnh lùng nhìn ta, đột nhiên kéo tay áo ta: "Tạ Khanh Cảnh, rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì? Hoàng thượng trân trọng người tài, đặc biệt yêu thơ, làm sao có thể coi trọng kẻ không biết thơ ca như ngươi? Chuyện này không khoa học."
Ta nghiêng đầu nhìn ả, giả vờ ngạc nhiên: "Hình như cô nương rất hiểu Hoàng thượng, cũng rất hiểu rõ ta."
Nàng ta sửng sốt một lúc, phớt lờ ta, tự rơi vào suy nghĩ của mình.
"Dựa theo cốt truyện, hoàng thượng không thể nào từ chối một người có thể làm thơ trong vòng bảy bước, sao lạ thế nhỉ?"
Chuyện gì đã xảy ra?
Ta xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, có lẽ ả không hiểu nổi.
So với một người dựa vào sao chép để có được danh tiếng tốt, có lẽ Hoàng thượng sẽ thích một kẻ ngu ngốc hơn.
Kiến thức có thể học từ từ, nhưng nhân phẩm thì khó định hình lại.
Hơn nữa, ả cho rằng hoàng thượng dễ lừa như vậy sao?
Năm đó vị hoàng hậu Hoa Tuyên kia, nữ tử kỳ lạ trong miệng dân chúng, cuối cùng không phải vì quá có tài mà bị hoàng thượng g.i.ế.t sao.
Chỉ vì hoàng thượng sợ hãi, tài hoa của bà ta được dân chúng ủng hộ, một ngày nào đó sẽ khiêu chiến quân quyền của ông ta.
"Tạ Khanh Cảnh, tỉ thí với ta sẽ quyết định sai lầm nhất trong đời này của ngươi."
Lý Nhạc Ương nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, dùng vẻ ngạo mạn nhìn ta.
Ả ghé sát vào tai ta, lời của ả lọt vào tai ta:
"Tạ Khanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-ke-cua-dich-nu/46522/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.