Có lẽ cậu từng ngủ với Trần Ký. Không phải ở Tích Quan, mà là trước đó nữa. Sự thật này khiến tâm trí Lâm Tư Huyền rơi vào trạng thái chấn động. Mà hiển nhiên, thứ nan giải lúc này không chỉ có đầu óc cậu. Tay Trần Ký miết từ môi dưới ra đến khóe miệng cậu. Cơn đau từ sự mạnh bạo ấy khiến Lâm Tư Huyền không thể không bứt mình khỏi dòng suy nghĩ mà trở về thực tại. Sau khi hoàn hồn, Lâm Tư Huyền đẩy tay Trần Ký ra, chống người đứng dậy. Vì Trần Ký đang là người bệnh nên lần này cậu thoát khá dễ dàng. – Tôi chỉ vào đưa cháo thôi. – Lâm Tư Huyền nói – Tiện thể xem thử anh còn thở không. Trần Ký liếc mắt sang chỗ khác: – Tôi không ăn trong phòng ngủ. Lâm Tư Huyền xoa vai mình, tìm một vài lời để ổn định sự hoảng loạn này: – Sao lúc nào anh cũng mạnh tay vậy? Viết tiểu thuyết nhiều quá nên cũng có khuynh hướng bạo lực luôn à? – Cũng có thể. – Trần Ký không phủ nhận – Nên cậu mau đi đi trước khi tôi gây án. Rời khỏi khu dân cư nhà Trần Ký, Lâm Tư Huyền về lại trạm tàu điện ngầm, về lại nhà trọ của mình, về lại cuộc sống của mình. Trong quá trình nhìn có vẻ có quy luật này, dòng suy nghĩ của Lâm Tư Huyền ngày càng rối ren. Đối với đêm hoang đường ở Tích Quan, đối với lý do mà Trần Ký đưa ra lời đề nghị kia, kết quả mà Lâm Tư Huyền từng phân tích là sự trả thù và giễu cợt mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-sat-hoang-hon-chiet-chau/2747640/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.