Hẹn hò. Hai chữ nghe rất bình thường, đặc biệt khi được nói ra từ một cô gái trẻ như Trần Thước. Nhưng Lâm Tư Huyền biết, trong suốt quá trình theo đuổi Trần Ký, cậu chưa bao giờ dám mơ ước đến hai chữ bình dị nhất này.
Cậu buộc phải hỏi lại nguồn cơn của sự suy đoán đơn thuần đến mức hoang đường này:
– Anh với Trần Ký? Sao em nghĩ vậy?
Trần Thước thấy phản ứng của cậu như vậy thì cũng lờ mờ theo luôn, hàng lông mày mảnh dẻ nhíu chặt vào nhau:
– Không phải ư?
– Không phải, một tháng nay anh không gặp anh ấy rồi. – Nghĩ kĩ lại thì cũng không phải chuyện một tháng nay, Lâm Tư Huyền bổ sung thêm – Mấy năm trước bọn anh cũng không liên lạc với nhau, cách đây không lâu mới vô tình gặp nhau vài lần thôi.
Gương mặt Trần Thước đột nhiên biến sắc đến độ cậu không thể suy đoán được.
Dường như vẻ hoang mang thoáng lướt qua gương mặt cô, sau đó cô rơi vào trầm tư giây lát, rồi lại bật cười, cười một cách khó hiểu:
– Thì ra là như vậy.
Không biết vì sao, chỉ năm chữ cực kỳ phổ biến trong các cuộc đối thoại lại khiến trái tim Lâm Tư Huyền vô duyên vô cớ hẫng mất một nhịp. Cậu vặn hỏi:
– Như vậy là sao?
– Thì ra là thế. – Nhưng có vẻ Trần Thước không phải đang trả lời cậu, lát sau khóe miệng cô nhếch cao hơn, trông như vừa cười giễu vừa tỏ ra bất lực.
– Trần Ký ơi là Trần Ký. – Cô luôn miệng gọi tên anh trai mình, lẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-sat-hoang-hon-chiet-chau/2747643/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.