Nhưng mà, ta quá ngây thơ rồi.
Kể từ khi biết ta mang thai, Ân Thôi bắt đầu tránh mặt ta, hắn không còn gặp ta nữa.
Thuốc an thai, bổ phẩm, cứ thế được đưa đến tay Đào Chi, rồi lại do Đào Chi tự tay sắc thuốc cho ta uống.
"Phu nhân, đại nhân đối xử với người rất tốt, người hành hạ bản thân mình như vậy, đại nhân sẽ đau lòng." Đào Chi nói.
Ta cười khổ trong lòng.
Ân Thôi là gian thần, một tên gian thần không có trái tim.
Hắn chỉ đùa giỡn ta mà thôi, sao có thể đau lòng?
Ta muốn bỏ đứa bé này, trốn khỏi cái lồng giam này, cho dù là vượt ngục, cũng muốn làm con thiêu thân lao vào lửa vì cơ hội thành công mong manh đó.
Nhưng kể từ khi ta mang thai, bên cạnh không chỉ có Đào Chi, mà còn có thêm bốn bà v.ú khỏe mạnh vạm vỡ chăm sóc ta, ngay cả việc uống ít thuốc hơn một chút cũng không làm được, huống chi là những chuyện khác.
Một ngày tốt lành
Ta trở nên tiêu cực và tuyệt vọng.
Thuốc an thai và bổ phẩm kia cứ thế đổ vào bụng ta, không có tác dụng gì, ta dần dần gầy đi.
Đào Chi quỳ xuống trước mặt ta khóc: "Phu nhân, người như vậy sẽ c.h.ế.t mất, Đào Chi xin người."
Nàng ta cầu xin ta, ta lại có thể cầu xin ai?
Trong nhà lao là m.á.u mủ ruột thịt của ta.
Ngay khi ta nghĩ rằng mình sẽ chờ đợi tin dữ về việc người nhà họ Phương bị kết án thì một người bất ngờ xuất hiện trước mặt ta.
Đào Chi đang sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-tinh-mot-doi-xuan-bat-tri-dao/1343215/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.