Về đến Ân phủ, Ân Thôi đã trở về từ Hình bộ.
Sắc mặt hắn có chút khó coi.
Tim ta đập thình thịch, nghĩ đến cái c.h.ế.t của Phúc An... Có Phàn Nhiễm xử lý hậu quả, chắc là chưa bị phát hiện nhanh như vậy chứ?
May mà, sau khi nhìn thấy ta, sắc mặt hắn đã dịu đi nhiều.
"A Vũ," hắn vẫy tay với ta, "Bôi thuốc cho ta."
Lúc này ta mới chú ý đến chiếc khay bên cạnh hắn, trong khay đựng thuốc trị thương thượng hạng.
Đào Chi dẫn người lui ra ngoài, ta cẩn thận cởi áo ngoài và áo trong cho Ân Thôi, lúc này mới phát hiện trên vai hắn có một mảng sưng đỏ.
"Sao lại bị thương?" Ta vừa bôi thuốc cho hắn, vừa thuận miệng hỏi một câu.
Chẳng lẽ có người ám sát hắn?
Nhưng vết thương này rõ ràng là do bị đánh bằng chưởng lực. Ám sát thì dùng chưởng làm gì, phải dùng đao chứ!
Tên này, còn ngu ngốc hơn cả ta.
"Gặp người vượt ngục, không cẩn thận bị va phải." Ân Thôi thản nhiên nói, ánh mắt hắn rơi vào thuốc trị thương, khóe môi nhếch lên, "Loại thuốc này là do quân y trong quân Tây Bắc bào chế, sau khi bôi lên, phải ấn mạnh một chút mới có hiệu quả, hôm nay bôi, hai ba ngày sau sẽ không thấy dấu vết nữa."
Trong lòng ta khẽ động.
Lưng ta cũng bị thương, vốn còn đang nghĩ làm sao để Ân Thôi không phát hiện ra khi ân ái, bây giờ hắn bị thương, tay không tiện, vừa hay có thể tránh được việc ân ái.
Số thuốc trị thương còn lại này, ta vừa hay có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-tinh-mot-doi-xuan-bat-tri-dao/1343221/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.