Ta bắt đầu run rẩy, không biết là vì giận hay vì sợ.
Ân Thôi đẩy ta về phía bàn nhỏ sau lưng hắn, nói: "Nàng ngồi đó ăn đi, ta có việc cần nói chuyện với đại giám."
Ta vội vàng đứng dậy được Đào Chi dìu, đi đến bàn nhỏ phía sau.
Một tấm bình phong che khuất tầm nhìn của Tôn đại giám, ta thở phào nhẹ nhõm.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, có người tiến đến.
Người nọ mặt trắng không râu, giọng the thé, là một nghĩa tử của Tôn đại giám, tên là Phúc An.
"Ân phu nhân, nô tài đến rót rượu cho người."
Ánh mắt hắn nhìn ta khiến ta thấy ghê tởm. Ly rượu đặt trước mặt ta, ta không muốn động vào.
Đào Chi dịch sang trái mấy bước, chắn trước mặt Phúc An.
Phúc An nịnh nọt cười nói: "Ân phu nhân thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn Phương đại tiểu thư."
"Ngươi đã gặp tỷ tỷ ta sao?" Ta kinh ngạc hỏi.
Phúc An nói: "Ngày Phương đại tiểu thư đến Ân phủ đại nhân từ hôn, nô tài đang ở cổng Ân phủ, tình cờ gặp đại tiểu thư đi ra. Nô tài lo lắng cho sự an toàn của nàng ấy, nên đã hộ tống nàng ấy đến tận phố Sơn Hà. Biết trước nàng ấy sẽ tự vẫn, nô tài đáng lẽ nên ở bên cạnh nàng ấy cả đêm mới phải."
Là hắn hại tỷ tỷ ta!!!
Một ngày tốt lành
Tôn Trung Lương một tay che trời, nghĩa tử của hắn hành sự cũng không kiêng nể gì.
Phố Sơn Hà cách Ân phủ tận bốn dặm, hắn theo dõi tỷ tỷ ta xa như vậy, sao có thể là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-tinh-mot-doi-xuan-bat-tri-dao/1343225/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.