Cha vẫn thẳng lưng, như một cây trúc bất khuất.
Ông trừng mắt nhìn Ân Thôi, lạnh lùng nói: "Ân Thôi, Phương gia đã đoạn tuyệt quan hệ với Phương Vũ, ngươi còn muốn cưới nàng sao?"
"Đoạn tuyệt quan hệ với ai?" Ân Thôi hỏi lại.
"Phương Vũ!"
Ân Thôi nói: "Ra là đoạn tuyệt quan hệ với Phương Vũ à!"
Hắn nhấn mạnh chữ "Phương" trong tên Phương Vũ.
Sau đó hắn cúi đầu nhìn ta, cười nói: "Phương nhị tiểu thư đối với Ân mỗ si tình như vậy, Ân mỗ sao có thể phụ tấm chân tình của Phương nhị tiểu thư?"
Hắn cúi người đỡ ta dậy, giữa cơn tức giận của cha, dẫn ta ra khỏi Phương gia, thuê một căn nhà gần đó cho ta ở.
"Điều kiện ở đây thật sự có chút tồi tàn, may mà chỉ là tạm thời, ba ngày sau, ta sẽ đến đón nàng, nàng cứ an tâm ở đây chờ gả, mọi chuyện cứ để ta lo." Ân Thôi nói với ta.
Ta có chút cứng người, cúi đầu, không dám nhìn hắn.
"Trước mặt bao nhiêu người nói thích ta, vì ta mà bị đuổi khỏi nhà cũng không sợ, bây giờ nhìn thấy ta, sao lại không dám nói câu nào?"
"Ngại ngùng sao?"
Sau một hồi tự hỏi tự trả lời, hắn để lại một bà lão chăm sóc ta, rồi rời đi.
Sau khi Ân Thôi đi, Cẩm Xuân vẫn luôn lẽo đẽo theo sau ta mới dám mở miệng nói chuyện với ta:
"Tiểu thư, người thật sự muốn gả cho Ân Diêm La sao?"
"Người thật sự vì Ân Diêm La mà không màng đến lão gia và phu nhân sao?"
Nàng vừa hỏi vừa khóc.
Ta nhìn nàng, nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-tinh-mot-doi-xuan-bat-tri-dao/1343231/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.