Bây giờ là buổi trưa, thấy đã gần đến giờ làm bữa trưa, Lê Mạn nói với Mai Tử vẫn đang thu hoạch lúa:
"Mai Tử, gần trưa rồi. Muội và ta cùng về nhà nấu cơm thôi. Chờ một hồi sẽ mang cơm ra cho bọn họ ăn.”
Nhân tiện cũng để cho Mai Tử nghỉ ngơi một chút, không muốn để nàng ấy mệt đến chết. Về phần Tống Đại Sơn và Thiết Tử, nàng cũng biết hai người đàn ông này không muốn về nhà nghỉ ngơi.
Trước khi Lê Mạn rời đi, nàng nói với Tống Đại Sơn và Thiết Tử: "Hai người đến bên nhi tử nghỉ ngơi, uống chút nước, lát nữa hẵng ra gặt tiếp. Chúng ta sẽ sớm mang cơm cho hai người."
Tống Đại Sơn biết Lê Mạn rất lo lắng về chuyện cái chân của hắn, liền gật đầu, kéo Thiết Tử lên bờ rồi đi thẳng đến dưới gốc cây nghỉ ngơi.
Lê Mạn yên tâm, sau đó nàng đưa Mai Tử về nhà nấu cơm.
Buổi trưa hai người làm món thịt heo kho tộ, hai người lại làm thêm món canh đậu hũ và sườn heo, cá chép chay, và ra đồng với một nồi cơm to.
Cơm được đặt trên tấm vải, bát và đôi đũa được chia cho mọi người và cả gia đình ngồi quây quần bên nhau ăn cơm.
Mọi người xung quanh cũng đang ngồi ăn ngoài đồng nhìn thức ăn của họ, thậm chí có người còn nói đùa:
“Đại Sơn, đồ ăn của huynh ngon quá nên chúng tôi không thể ăn được nữa.”
Tống Đại Sơn cười: “Nàng dâu ở nhà làm, đến thử xem?"
Mọi người chỉ là nói giỡn, làm sao có thể đi ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-dung-su-xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/1746950/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.