Lê Mạn cả kinh, do vừa nãy nhấc tay, không chú ý để cổ tay lộ ra.
Vội vàng kéo tay áo xuống, cười lắc đầu: "Không sao đâu, không cẩn thận thôi."
Vết xanh tím trên cổ tay rõ ràng là do người nắm, sao có thể là không cẩn thận, hắn không tin Lê Mạn giải thích, sắc mặt lập tức liền trầm xuống, ánh mắt mang theo lửa giận rất ít thấy: "Rốt cuộc sao lại thế này? Có phải có người bắt nạt nàng? Nếu nàng không nói, ta sẽ đi hỏi lão bản nương, nàng luôn ở trong tiệm lão bản nương, nàng bị làm sao lão bản nương chắc chắn sẽ biết."
Lê Mạn vội vàng lắc đầu: "Chàng đừng như vậy, không ai bắt nạt ta, cũng đừng đi hỏi lão bản nương, nàng không biết đâu."
Tống Đại Sơn bật người nói tiếp: "Nàng không biết? Buổi sáng nàng còn đi tốt, nếu lão bản nương không biết, vậy nhất định là nàng vừa mới bị ở trên đường, rốt cuộc ai bắt nạt nàng? Ta là tướng công của nàng, loại chuyện này nàng còn muốn giấu ta sao?"
"Đại Sơn. . ."
Lê Mạn còn phải nói gì nữa, đã bị Tống Đại Sơn kéo vào trong lòng ng.ực, thân mật hôn lên mặt: "Nương tử, tuy rằng ta vô dụng, nhưng ít nhất ta phải bảo vệ nương tử của ta không bị người khác ăn hiếp, nếu điều này cũng làm không được, sao xứng làm tướng công của nàng?"
Lê Mạn ánh mắt hơi chua, cũng ôm Tống Đại Sơn.
Một lát sau, Lê Mạn vẫn mở miệng đem chuyện vừa xảy ra kể lại, sau đó nói: "Ta không làm gì, nhưng hắn bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-dung-su-xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/1746964/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.