Lê Mạn nghe mấy lời bàn tán, đại khái có thể đoán ra có tên lưu manh nào đó muốn bắt cô nương một nhà lão già kia.
Vốn dĩ nàng không tính sẽ ở đây xem náo nhiệt, nhưng người bên đường quá nhiều, còn có người đậu xe bò giữa đường chắn cả đường đi, Lê Mạn không muốn để Tiểu Bảo phải chen chúc trong đám đông, nghĩ lại thời gian cũng không gấp, nên nán lại ở bên đường nhìn xem.
Chỉ thấy một nam thanh niên dáng vẻ lưu manh đang lôi kéo một cô nương, cô nương mặt đầy nước mắt ra sức giãy giụa, nhưng không cách nào thoát ra được. Bên cạnh là lão đầu cùng phụ nhân đang cố níu cô nương kia lại.
Lúc này thanh niên kia không nhịn được nữa, đá vào bụng lão đầu một cước, lão đầu bị đá chao đảo cả người, rồi ngã về sau.
Phụ nhân và tiểu cô nương kia hốt hoảng la lên.
“Lão già c.h.ế.t tiệt, đừng có mà không biết xấu hổ như vậy, ngươi không trả được tiền thì ta lấy con gái ngươi ra gán nợ, bây giờ tiền thì không trả mà con gái thì cũng không chịu đưa, ngươi đây là coi thường Trương nhị gia ta sao?”
Phụ nhân vừa khóc vừa van xin: “Trương nhị gia, lão bà này xin ngươi, tiền chúng ta sẽ trả, mong ngươi châm chước một chút đi mà, đừng cướp con gái ta đi mà, ta xin ngươi.”
Thanh niên hung hãn đẩy phụ nhân kia, mặt mày âm trầm, “Ta đã cho các ngươi hai ngày, bây giờ còn muốn châm chước? Nằm mơ đi!”
Lão phụ nhân tức đến khóc kêu lên, “Rõ ràng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-dung-su-xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/1746963/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.