🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lê Mạn rất đáng yêu với cậu, nàng lại hôn cậu, chạm vào cái mũi nhỏ của cậu:

“Vậy thì khi muội muội tỉnh lại, con lại hôn muội ấy, chơi với muội ấy một lúc, muội muội con nhất định sẽ thích ca ca chơi với muội ấy. "

Tiểu Bảo cười toe toét:

"Vậy con sẽ đợi muội muội con thức dậy và chơi với muội ấy."

Cậu nói xong như nhớ ra điều gì, lập tức chạy ra ngoài:

“Cha nói chờ nương tỉnh dậy thì phải gọi cha, con đi gọi cha đến.”

Vừa nói liền biến mất dạng.

 

Lê Mạn cười nhìn cậu chạy ra ngoài.

Một lúc sau, Tiểu Bảo nắm tay Tống Đại Sơn vào phòng.

Tống Đại sơn vẫn cầm trên tay một chén canh, nhưng lần này là canh gà.

Lê Mạn bất lực mỉm cười, biết rằng hành trình ở cữ của nàng đã bắt đầu, nàng chỉ đơn giản đưa tay ra đón, nhưng Tống Đại Sơn tránh được tay nàng, trực tiếp ngồi ở trước giường:

"Đừng nhúc nhích, ta sẽ đút cho nàng uống."

Lê Mạn buồn cười, nàng nào có yểu điệu đến mức cần người khác đút cho ăn.

 

Nghĩ rằng Tiểu Bảo vẫn còn ở đây, nàng không khỏi nhìn sang, thấy cậu đã cởi giày và leo lên giường, nhìn đứa muội muội mới sinh của mình, ánh mắt đầy tò mò và vui mừng, cũng không để ý đến người cha già mặt dày của cậu đang nói cái gì.

Sau đó Lê Mạn mới mở miệng, ngoan ngoãn uống cạn chén canh nhạt nhẽo.

Tuy khó uống nhưng nàng nên uống nhiều hơn để có thể cho Tiểu Phúc Nhi b.ú sữa.

Vì vậy, Lê Mạn bắt đầu hành trình ở cữ với nhiều món canh khác nhau như cơm bữa, uống ròng rã cả tháng trời.

Một tháng sau, cuối cùng thời gian ở cữ đã hết, nàng chính thức được ra ngoài.

Điều đầu tiên nàng làm chính là tắm rửa sạch sẽ.

Nàng không được phép tắm trong cả tháng, có thể tưởng tượng được nàng đã đau khổ như thế nào.

Tống Đại Sơn đun cả một bồn nước cho Lê Mạn, để nàng ngâm mình trong đó, hắn đến tắm cho nàng. Sau khi gội đầu xong cho nàng, hắn lại xoa xoa toàn thân nàng, chỗ xoa ra đều là ghét, Lê Mạn cũng ngượng ngùng, nhưng hắn vẫn tiếp tục nghiêm túc xoa không chớp mắt, không chút nào có ý chê.

Trong tháng ở cữ, nàng có thể tự mình ngửi thấy mùi cơ thể của mình, nhưng Đại Sơn lại không thể ngửi được, mỗi ngày đều muốn ôm nàng ngủ, hôn một cái ngửi một cái, như thể người nàng rất thơm vậy.

Nghĩ đến đây, Lê Mạn không khỏi nở nụ cười, nhìn người đàn ông bên cạnh đang tắm cho nàng, tự đáy lòng nàng cảm thấy hạnh phúc.

Làm sao nàng có thể không yêu người đàn ông này.

Tống Đại Sơn đã tắm rửa cho Lê Mạn ba lần thì mới tắm cho Lê Mạn sạch sẽ, và trở lại dáng vẻ thơm tho như trước.

Nhưng mà, khi mặc quần áo, Lê Mạn véo véo da thịt mềm mại trên bụng, thở dài một hơi.

Này, vòng eo nhỏ săn chắc của nàng đã biến mất.

Nó quá xấu xí.

Nhìn thấy Lê Mạn thở dài eo, Tống Đại Sơn cũng nhìn đến phần eo thịt. Vòng eo nhỏ nhắn này quả thực không còn thon thả như trước, trên bụng còn có chút thịt, nhưng hắn lại thấy như vậy trông đẹp hơn.

Hắn cười khẽ, ngồi xổm xuống trước mặt Lê Mạn, hôn lên bụng nàng mấy cái:

"Da thịt so với lúc trước trông đẹp hơn một chút, nàng thở dài cái gì?"

Lê Mạn bị nụ hôn của hắn làm cho ngứa ngáy, nàng bật cười, vươn tay đẩy đầu hắn ra:

"Chàng đừng làm ầm ĩ, trên bụng có nhiều thịt như vậy, hôn cái gì."

Tống Đại Sơn dứt khoát hôn hai lần:

"Nhìn đẹp, nương tử của ta toàn thân đều đẹp."

Lê Mạn có chút xấu hổ không thể giải thích được, gần đây kỹ năng trong chuyện tình cảm của người này tăng vọt.

Chẳng lẽ chỉ có thể nhìn mà không được ăn?

Hai người vui đùa một chút ồn ào mặc quần áo, sau đó Lê Mạn bắt đầu nói chuyện làm ăn:

"Ngày mai là ngày đầy tháng của Phúc nhi, những người cần thông báo chàng đã thông báo hết chưa?"

Tống Đại Sơn gật đầu:

"Có thể gọi ta đã gọi. Ta đã chuẩn bị các món ăn và đồ uống cho bữa tiệc ngày mai."

"Vậy thì tốt."

Ngày hôm sau là tiệc đầy tháng của Tiểu Phúc Nhi, cửa tiệm hôm nay không mở.

Ngay từ sáng sớm, gia đình đã dậy chuẩn bị đón khách.

Ngoài Mai Tử và Thiết Tử, Lê Mạn còn mời Nguyệt Nương Vân Nương và Lâm Tiểu Vũ , trong thôn thì mời cả nhà Triệu thúc, sau đó trong thành cũng mời Tư Mã Hạo Hiên đến.

Nguyệt Nương, Vân Nương và Lâm Tiểu Vũ đã đến từ sáng sớm, ngay khi họ đến, họ vào phòng để thăm bảo bảo.

Tiểu Phúc Nhi bây giờ béo hơn lúc mới sinh, vết đỏ trên má đã biến mất, lúc này Tiểu Phúc Nhi chỉ còn là một chiếc bánh bao gạo nếp mũm mĩm, người ta không thể không muốn ôm lấy cô bé mật mạp.

“Ôi, tên tiểu tử này, sao lại có thể ngốc nghếch như vậy, nhìn cái miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn này, thật sự rất đáng yêu!”

Nguyệt Nương, người luôn thích trẻ con, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thể chịu được, nàng ấy không muốn buông ra khi đang bế Tiểu Phúc Nhi lên, sau khi hôn, nàng ấy nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc khóa trường sinh bằng bạc và đặt nó vào tã lót của Tiểu Phúc Nhi.

Lê Mạn không từ chối, chỉ chỉ cái mũi nhỏ của Tiểu Phúc Nhi và nói với cô bé,

"Tiểu Phúc Nhi, nhanh cảm ơn Nguyệt Nương đi, cảm ơn nương vì đã cho cái khóa nhỏ."

Tiểu Phúc Nhi lúc này đã tỉnh, với đôi mắt to đen lanh lợi, cũng không biết, ai đang nói chuyện với cô bé, ai cô bé cũng nhìn chằm chằm, điều này có thể làm tan chảy trái tim của người khác.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.