Lê Mạn rất đáng yêu với cậu, nàng lại hôn cậu, chạm vào cái mũi nhỏ của cậu:
“Vậy thì khi muội muội tỉnh lại, con lại hôn muội ấy, chơi với muội ấy một lúc, muội muội con nhất định sẽ thích ca ca chơi với muội ấy. "
Tiểu Bảo cười toe toét:
"Vậy con sẽ đợi muội muội con thức dậy và chơi với muội ấy."
Cậu nói xong như nhớ ra điều gì, lập tức chạy ra ngoài:
“Cha nói chờ nương tỉnh dậy thì phải gọi cha, con đi gọi cha đến.”
Vừa nói liền biến mất dạng.
Lê Mạn cười nhìn cậu chạy ra ngoài.
Một lúc sau, Tiểu Bảo nắm tay Tống Đại Sơn vào phòng.
Tống Đại sơn vẫn cầm trên tay một chén canh, nhưng lần này là canh gà.
Lê Mạn bất lực mỉm cười, biết rằng hành trình ở cữ của nàng đã bắt đầu, nàng chỉ đơn giản đưa tay ra đón, nhưng Tống Đại Sơn tránh được tay nàng, trực tiếp ngồi ở trước giường:
"Đừng nhúc nhích, ta sẽ đút cho nàng uống."
Lê Mạn buồn cười, nàng nào có yểu điệu đến mức cần người khác đút cho ăn.
Nghĩ rằng Tiểu Bảo vẫn còn ở đây, nàng không khỏi nhìn sang, thấy cậu đã cởi giày và leo lên giường, nhìn đứa muội muội mới sinh của mình, ánh mắt đầy tò mò và vui mừng, cũng không để ý đến người cha già mặt dày của cậu đang nói cái gì.
Sau đó Lê Mạn mới mở miệng, ngoan ngoãn uống cạn chén canh nhạt nhẽo.
Tuy khó uống nhưng nàng nên uống nhiều hơn để có thể cho Tiểu Phúc Nhi b.ú sữa.
Vì vậy, Lê Mạn bắt đầu hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-dung-su-xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/1747145/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.