Thương Quân Lẫm ôm người dỗ một hồi lâu, thấy Thẩm Úc vẫn rất kiên trì, hắn đành ngồi đợi cùng y.
Cũng may không bao lâu sau, thời gian đó đã đến, dưới sự kiên trì của Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc đành nói cho cung nhân chỗ cất tranh để cung nhân đem đến đây.
"Trẫm tự đi lấy là được rồi, em cứ nằm đi."
"Không được."
Thẩm Úc ôm chăn ngồi dậy, sau khi quấn áo choàng lên mới xuống giường.
Thương Quân Lẫm không lay chuyển được y, đành phải để y đi.
Thẩm Úc đi ra gian ngoài, chỉ chốc lát sau đã ôm tranh tiến vào, Thương Quân Lẫm vội ôm người vào trong lồng ngực: "Có lạnh không?"
"Trong phòng có lò sưởi dưới lòng đất nên sao lạnh được?" Thẩm Úc tỉnh hơn một chút, y đưa bức tranh đến trước mặt Thương Quân Lẫm: "Ta chắc chắn phải là người thứ nhất nói câu "sinh nhật vui vẻ" với ngài."
"Bệ hạ, sinh nhật vui vẻ."
Thương Quân Lẫm cảm thấy những lời này là lời chúc tốt nhất mà từ trước đến nay hắn nhận được.
Tặng quà xong, mục đích của Thẩm Úc cũng được hoàn thành, cơn buồn ngủ lại không ngừng dâng lên, y chớp chớp mắt: "Ta muốn ngủ."
Nói xong còn chưa kịp đợi Thương Quân Lẫm phản ứng lại, y đã nhắm mắt lại.
Quả thật y đã rất mệt, chỉ một lát sau, hô hấp của y đã lại trở nên vững vàng.
Dựa vào ánh nến lờ mờ, Thương Quân Lẫm nhìn thanh niên đang rơi vào giấc mơ trong lồng ngực, không ai thấy rõ cảm xúc kích động trong mắt hắn.
Thẩm Úc ngủ thẳng một giấc đến rạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-benh-tat-khong-lam-the-than/2396782/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.