Mấy năm nay, tuy rằng Túc Bắc và Bắc Mạc không ngừng cọ xát với nhau nhưng cũng không thật sự đánh nhau, một là vì hai bên đều muốn giữ lại đường sống, hai là vì năm đó Thương Quân Lẫm dẫn người đến đánh quá tàn nhẫn, Bắc Mạc không dám có hành động khác.
Mấy năm trôi qua, thời gian đã xoá bỏ sự sợ hãi và cổ vũ lòng tham của người Bắc Mạc.
Đặc biệt là sau khi thuận lợi qua lại với các viên quan cấp cao của Túc Bắc thì lại càng khiến bọn họ có cái nhìn sai lầm rằng "Túc Bắc quân chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi", đợt hạn hán lần này lại càng khiến bọn họ cho rằng mình đã chạm vào cơ hội tốt nhất, người cầm quyền cũng không thể chống cự nổi trước sự mê hoặc đó.
"Hiện tại tình hình của Túc Bắc quân thế nào rồi?" Thẩm Úc tò mò hỏi.
"Trẫm sai Ẩn Long Vệ đi Túc Bắc cũng là vì muốn tìm hiểu xem mấy năm nay Túc Bắc quân phát triển thể nào, cũng được xem là đã không khiến trẫm thất vọng, những thứ cần tập cũng không bị vứt mất. Mấy năm nay, Túc Bắc quân đã nhận thêm không ít người mới, bọn họ vẫn chưa được trải nghiệm chiến trường thật sự, trẫm muốn thông qua lần này để khiến bọn họ hoàn toàn trưởng thành."
Binh lính chưa trải qua chiến tranh thì dù thoạt nhìn có mạnh đến mức nào đi nữa thì lúc lên chiến trường, biểu hiện như thế nào cũng rất khó đoán, Thương Quân Lẫm không cần những binh lính như vậy, thứ hắn muốn là những binh lính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-benh-tat-khong-lam-the-than/2396799/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.