Ngu Thính nhắn: [Vừa dậy, đợi ở đấy]
Một tiếng sau, Ngu Thính cũng đến trước cửa cục dân chính.
Hôm nay nhiệt độ còn thấp hơn hôm qua, không có mặt trời, gió buổi sáng lạnh buốt, bên đường không có nhiều người qua lại. Nhiễm Linh ngồi trong xe đậu ở cửa Cục Dân Chính, nhìn thấy biển số xe quen thuộc, biết Ngu Thính đã đến, liền mở cửa xuống xe.
Nàng mặc một chiếc áo khoác lông dài, tóc xõa, khuôn mặt không trang điểm, vẻ ngoài mệt mỏi. Nàng liếc nhìn Ngu Thính một cái rồi quay đi, bước vào Cục Dân Chính, đầu cúi thấp, khuôn mặt thanh tú dịu dàng như mang nặng tâm sự, nét u sầu càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng.
Nàng cứ lặng lẽ đi vào, cảm nhận được hơi ấm của hệ thống sưởi bên trong tòa nhà, nhưng cơ thể vẫn không hề thư giãn chút nào. Nàng dừng lại đợi Ngu Thính bước vào, không quay đầu, chỉ lén nhìn cô bằng khóe mắt. Thấy cô bước vào, nàng mới cùng cô đến quầy làm việc.
Nhiễm Linh ngồi xuống ghế đối diện nhân viên trước. Ngu Thính đứng phía sau nàng, không hề động đậy, mãi đến khi nhân viên phải lên tiếng nhắc nhở, cô mới giật mình, liếc nhìn nàng.
Ngu Thính chạm phải đôi mắt khô khốc của nàng, thấy rõ viền mắt nàng hơi đỏ, như thể đã khóc suốt đêm qua.
Đã khóc, nhưng nàng không giống như trước đây, không dùng nước mắt để cầu xin điều gì từ cô. Nàng không do dự, như thể đã sớm hạ quyết tâm.
Nàng thật sự nghiêm túc – Có lẽ từ hơn một tháng trước, khi cô hứa sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348766/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.