🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngu Thính nhắn: [Vừa dậy, đợi ở đấy]

Một tiếng sau, Ngu Thính cũng đến trước cửa cục dân chính.

Hôm nay nhiệt độ còn thấp hơn hôm qua, không có mặt trời, gió buổi sáng lạnh buốt, bên đường không có nhiều người qua lại. Nhiễm Linh ngồi trong xe đậu ở cửa Cục Dân Chính, nhìn thấy biển số xe quen thuộc, biết Ngu Thính đã đến, liền mở cửa xuống xe.

Nàng mặc một chiếc áo khoác lông dài, tóc xõa, khuôn mặt không trang điểm, vẻ ngoài mệt mỏi. Nàng liếc nhìn Ngu Thính một cái rồi quay đi, bước vào Cục Dân Chính, đầu cúi thấp, khuôn mặt thanh tú dịu dàng như mang nặng tâm sự, nét u sầu càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng.

Nàng cứ lặng lẽ đi vào, cảm nhận được hơi ấm của hệ thống sưởi bên trong tòa nhà, nhưng cơ thể vẫn không hề thư giãn chút nào. Nàng dừng lại đợi Ngu Thính bước vào, không quay đầu, chỉ lén nhìn cô bằng khóe mắt. Thấy cô bước vào, nàng mới cùng cô đến quầy làm việc.

Nhiễm Linh ngồi xuống ghế đối diện nhân viên trước. Ngu Thính đứng phía sau nàng, không hề động đậy, mãi đến khi nhân viên phải lên tiếng nhắc nhở, cô mới giật mình, liếc nhìn nàng.

Ngu Thính chạm phải đôi mắt khô khốc của nàng, thấy rõ viền mắt nàng hơi đỏ, như thể đã khóc suốt đêm qua.

Đã khóc, nhưng nàng không giống như trước đây, không dùng nước mắt để cầu xin điều gì từ cô. Nàng không do dự, như thể đã sớm hạ quyết tâm.

Nàng thật sự nghiêm túc – Có lẽ từ hơn một tháng trước, khi cô hứa sẽ ở bên nàng, nhưng lại bỏ mặc nàng để lao vào công việc. Ngay khoảnh khắc nàng quay lưng về phía cô, nàng đã hạ quyết tâm.

Tim Ngu Thính cũng trĩu nặng.

"Hai người đã quyết định chắc chắn chưa?" Nhìn vào bầu không khí căng thẳng giữa họ, nhân viên biết ngay đây là một cặp đến để ly hôn, chuyện này chẳng còn lạ lùng gì với họ nữa.

Ngu Thính lạnh lùng hỏi lần cuối: "Chị nghiêm túc sao?"

Nhiễm Linh gật đầu.

Ngu Thính cũng ngồi xuống, nói: "Vậy được thôi."

Ngoài hai câu này, họ không nói thêm gì nữa.

Thủ tục diễn ra rất nhanh. Ở Trung Quốc đã bỏ quy định về thời gian suy nghĩ lại khi ly hôn. Chỉ cần ký tên, đóng dấu, và mỗi người cầm trong tay cuốn sổ ly hôn, thế là họ đã chính thức ly hôn.

Kết hôn, rồi ly hôn.

Tất cả chỉ gói gọn trong vòng nửa năm.

Ngu Thính vẫn thấy có chút bàng hoàng. Bước ra khỏi Cục Dân Chính, cơn gió lạnh thổi qua, Nhiễm Linh đi phía trước co người lại, kéo áo khoác chặt hơn, nàng thật sự rất sợ lạnh. Mùa đông luôn là khoảng thời gian khó khăn với nàng.

Nàng dừng bước, Ngu Thính cũng dừng theo. Nhiễm Linh đứng yên vài giây, rồi quay lại nhìn Ngu Thính, tay cầm điện thoại đưa ra trước mặt cô.

Khoảnh khắc nàng quay đầu, tim Ngu Thính bỗng lệch một nhịp. Cô cầm lấy điện thoại, cúi xuống nhìn, trên màn hình là dòng chữ: [Trả lại nhẫn cho tôi]

Nhẫn…

Chiếc nhẫn do chính tay nàng thiết kế.

Nàng không còn xưng hô thân mật với cô nữa.

Hôm qua chiếc nhẫn ấy vẫn còn trên tay Ngu Thính, nhưng hôm nay ngón áp út bên tay trái đã trống trơn, vì giận dỗi nên cô không đeo.

"Thì ra chị vẫn muốn lấy lại chiếc nhẫn…" Ngu Thính cố lấy lại sự tỉnh táo, bật cười mỉa mai: "Sao không nói sớm? Đêm qua tôi đã vứt nó đi rồi."

Nhiễm Linh ngẩn người, đôi mắt nàng rõ ràng trở nên ảm đạm hơn, chính xác là thất vọng. Nàng rất thất vọng; đó là tâm huyết của nàng, vậy mà Ngu Thính nói vứt là vứt. Nhưng nàng không nói thêm gì, chỉ gật đầu, rồi quay lưng định rời đi.

Lịch sự, thấu hiểu, im lặng.

Ngu Thính hít một hơi thật sâu, tránh ánh mắt của Nhiễm Linh, rồi nhanh chóng bước xuống bậc thang trước, lái xe rời đi mà không ngoảnh lại.

*

Ngu Thính lái xe một mình quanh Vân Thành, cũng không biết mình đã đi đến đâu, cứ lái xe từ sáng đến chiều, cả ngày không ăn uống, như kẻ mất trí lang thang trong thành phố.

Điện thoại đặt trên ghế phụ liên tục đổ chuông rồi lại ngừng, cô biết chắc không phải là Nhiễm Linh gọi nên không buồn để ý.

Nhưng đối phương quả thật rất kiên trì, gọi không ngừng suốt mười mấy phút, khiến Ngu Thính bực bội đến mức phải nhấc máy. Đó là cuộc gọi từ giám đốc bệnh viện, báo rằng Ngu lão gia phải nhập viện.

Suốt từ tối qua đến giờ đầu óc Ngu Thính chỉ nghĩ đến chuyện của Nhiễm Linh, hoàn toàn quên mất ông nội.

Ông nội Ngu luôn đắm chìm trong Đạo giáo, lúc nào cũng ăn mặc giống một đạo sĩ và mỗi năm đều dành ra mấy ngày để vào đạo quán tĩnh tâm, không cho phép bất kỳ ai làm phiền.

Ngu Thính đã chọn đúng mấy ngày này để ra tay với Ngu Hạo, cố ý không muốn ông biết, nhờ thư ký Lưu giữ bí mật, nhưng rốt cuộc cũng không giấu được lâu.

Ngu lão gia vừa từ ngoài tỉnh trở về, nghe kể chuyện này xong thì tức giận đến mức ngất xỉu, phải nhập viện ngay, giờ đang trong phòng cấp cứu, tình hình chưa rõ ra sao.

Tình trạng nguy kịch… Ngu Thính thật sự ghét nghe những từ nặng nề như vậy. Ngu lão gia và Ngu Hạo như thể có mối liên kết tâm linh, thương yêu nhau vô cùng.

Bệnh viện cách xa vùng ngoại ô, đến khi Ngu Thính chạy đến nơi thì Ngu lão gia đã được đẩy vào phòng bệnh, cuối cùng cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.

Trước cửa phòng VIP có một đám người tụ tập: thư ký của ông cụ, quản gia của Ngu Thính, và cả những người giúp việc cũng có mặt.

Thư ký Lưu thấy Ngu Thính đến, liền thấy không ổn, vội bước tới, nắm lấy cổ tay cô, thì thầm: "Đừng chọc giận ông cụ nữa, hãy nói chuyện với ông ấy cho tử tế. Bác sĩ nói rằng ông không còn nhiều thời gian."

Ngu Thính không đáp, đi thẳng vào phòng bệnh.

Cô vừa bước đến gần giường, một chiếc bình hoa đã ném mạnh xuống chân cô, những mảnh vỡ b.ắn ra cắt vào cổ chân, máu nhuộm đẫm ống quần đen, từng giọt máu từ cổ chân nhỏ xuống sàn, tụ lại thành một vũng máu.

Ông cụ đã không ném trúng mục tiêu , lúc này sức ông đã không còn nhiều, ông vốn định ném vào đầu cô.

Ngu Thính cúi xuống nhìn những mảnh vỡ một lúc, ánh mắt thoáng qua nét u ám, sau đó ngẩng lên nhìn ông cụ gầy gò đang giận đến mức mặt mày tái xanh trên giường, không nói gì, chỉ kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống.

Máu từ vết thương của cô để lại dấu trên sàn khi cô bước đi, chẳng mấy chốc, một y tá chạy vào quỳ xuống xử lý vết thương cho cô.

Vết thương khá sâu, nhưng Ngu Thính không biểu lộ cảm xúc, như thể cô không cảm thấy đau.

"Sao mày lại nhẫn tâm đến vậy? A Hạo còn chưa kịp thấy mặt con mình, mày có còn là người không, có trái tim không...?" Ông cụ nhìn chằm chằm vào cô, giọng run rẩy trách móc.

"Ngu Hạo? Con của hắn?" Ngu Thính cảm thấy đầu óc mình tê dại, nhếch nhẹ môi: "Ông nội mong chờ vậy sao? Vậy thì ông thật sự bị hắn lừa rồi. Hắn vốn không có khả năng đó, chỉ là đồ rác rưởi, làm gì có con chứ?"

"Cái gì?"

"Đứa con chỉ là thứ hắn dựng lên để lừa ông mà thôi. Cũng may, đứa trẻ ấy không phải là con ruột hắn, nếu không sinh ra phải gánh lấy tội danh có ba là kẻ giết người..."

"Kẻ giết người…" Ngu lão gia lẩm bẩm lặp lại.

"Đúng vậy, hắn chính là kẻ giết người.” Ngu Thính nghiến răng, từng từ thốt ra đầy căm phẫn.

"Sao mày không chết đi???"

Ông cụ trên giường trừng mắt nhìn cô, dù đang đeo ống thở vẫn cố gắng ngồi dậy, gào lên giận dữ với cô.

"Muốn tôi chết sao?"

"Sao mày không chết đi? Tại sao mày không chết đi? Tàn nhẫn với cả người thân, mày có xứng làm con người không? Trong mắt mày chỉ có lợi ích, mày chỉ là kẻ máu lạnh, mày, mày…!" Ông cụ giận đến mức thở không ra hơi, nghẹn lại không nói được nữa, quay sang một bên ho khan, những người xung quanh vội vã đến bên trấn an ông.

"Tôi tàn nhẫn với người thân? Hắn là cái gì mà gọi là người thân, tôi từng thừa nhận hắn chưa?" Ngu Thính đầy khinh miệt: "Hắn chẳng là cái thá gì, chỉ là một con chuột sống trong cống rãnh, mãi mãi chỉ là đồ rác rưởi, bẩn thỉu, hôi thối."

Thư ký Lưu cũng đến bên can ngăn: "Cô Ngu, xin đừng nói nữa."

"Tôi tàn nhẫn với hắn sao?"

Ngu Thính tiếp tục: "Nếu bản thân hắn không làm những chuyện đó, tôi có thể hại hắn sao? Nếu hắn không giết người, không phạm pháp, liệu tôi có thể đưa hắn vào tù sao?"

"Ông có biết hắn giết người thế nào không? Dùng xe cán qua cán lại trong năm phút… đến mức người ta bị nghiền thành đống thịt nhão, ba mẹ nạn nhân phải vào viện tâm thần chịu khổ ba năm, hắn không đáng bị tử hình sao?"

Nghe đến từ "tử hình" ông cụ trợn tròn mắt, Ngu Thính cười nhạt, cố tình hạ giọng thật nhẹ: "Đúng là tử hình ~"

Cô cười, nụ cười rạng rỡ, sáng bừng, "Ông nội, tôi đã đưa hắn vào tù, sẽ khiến hắn biến mất mãi mãi khỏi thế giới này. Chuyện này, tôi đã muốn làm từ mười năm trước. Ông có hối hận không? Có hối hận khi năm đó đưa hắn đến trước mặt tôi không?"

Ông cụ nắm chặt lấy thanh bảo vệ của giường bệnh, nghe lời cô nói, cả người cứng đờ, bỗng nhiên vươn tay lao về phía cô định bóp cổ. Ngu Thính lùi lại một chút, ông không với tới cô và bị những người phía sau giữ lại.

Cũng có người tiến tới định kéo Ngu Thính ra ngoài, khẽ khàng cầu xin cô hãy tránh đi một lúc.

"Tao hối hận, tao hối hận..." Ông cụ run rẩy nói: "Tao hối hận vì đã không để mày chết ở nước ngoài, tao hối hận vì người đầu tiên bị đuổi đi không phải là mày... Là mày đã ép nó thành ra như thế này, nó vốn là một đứa trẻ tốt, là mày quá ích kỷ, để nó phải chịu bao đau khổ… Tao hối hận rồi, hối hận vì ngay từ đầu đã không đuổi mày đi, Ngu Thính, mày đúng là kẻ độc ác bẩm sinh, ích kỷ, mày là tai họa!”

"Mày, chính mày đã hại chết ba mẹ mày, vì gia sản mà hại chết em trai, giờ mày cũng muốn tao chết, tốt lắm, tốt lắm!”

Ngu Thính đột ngột đứng bật dậy, đôi mắt cô run rẩy. Ông cụ như phát điên cười ha hả, đánh trúng nỗi đau của cô, "Nếu không phải năm đó mày đòi mua cái đồ chơi vớ vẩn gì đó cho sinh nhật, ba mẹ mày đã không gặp tai nạn, chính mày đã hại chết họ. Tao sắp được xuống gặp họ rồi, tao sắp được đoàn tụ với con trai của tao rồi… Ngày giỗ của họ bao nhiêu năm nay mày chưa từng đi, tốt nhất đừng đến gặp tao nữa, tao muốn cắt đứt quan hệ với mày. Mày cứ chờ đi, cứ chờ đi, sẽ có quả báo, không lạ gì khi ba mẹ mày ly hôn cũng không ai muốn mày. Trên đời sẽ chẳng ai yêu mày, mày sẽ cô độc suốt đời,  trời định sẵn mày phải cô đơn, nuôi lớn thứ như mày đúng là tao gặp xui xẻo, ha ha ha, ha ha ha...”

"Cô Ngu, xin hãy đi trước..."

Ngu Thính siết chặt nắm tay, hơi thở run rẩy, thư ký Lưu kéo tay cô, "Đi thôi... đi thôi..."

*

Cả hai bên đều bị kích động không nhẹ, ông cụ cười điên dại một lúc rồi ngất xỉu, còn Ngu Thính cũng bị kích động đến mức sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Thư ký Lưu cũng coi như đã chứng kiến Ngu Thính trưởng thành, hiểu rõ tính cách và những điều cấm kỵ của cô. Thực ra, tình trạng tâm lý của Ngu Thính chưa bao giờ thực sự ổn định. Khi còn nhỏ, cô đã từng gặp bác sĩ tâm lý, điều trị một thời gian, đạt được chút hiệu quả, nhưng không lâu sau, ông cụ lại đưa đứa con ngoài giá thú về nhà, lại khiến cô kích động thêm một lần nữa. Lần đó chưa kịp can thiệp tâm lý, ông cụ đã kiên quyết không chịu đuổi đứa con riêng ấy đi, cuối cùng đến lượt Ngu Thính chịu hết nổi, rời nhà ra nước ngoài.

Ra nước ngoài, chẳng còn ai kiểm soát cô, cô làm sao có thể ngoan ngoãn điều trị? Nhiều năm không quay về, bao nhiêu oán hận tích tụ, bề ngoài có vẻ dịu dàng bình thản, nhưng trong lòng căn bệnh vẫn ẩn giấu, có những thứ chỉ cần chạm vào là bùng nổ ngay.

Ông cụ, đứa con ngoài giá thú, Ngu Thính, kể cả ba mẹ đã khuất của cô… Gia đình này, không ai trong số họ bình thường.

Cơn giận này chắc chắn khiến cô mất kiểm soát. Thư ký Lưu lo lắng cô sẽ gặp chuyện trên đường, nên cử người đưa cô về.

Trên xe, Ngu Thính đã bình tĩnh lại đôi chút, nhưng những người đó không biết cô và Nhiễm Linh đã ly hôn, đưa cô về ngôi biệt thự trống rỗng.

Biệt thự trở nên vô hồn, Nhiễm Linh đã rời đi, hai chú mèo không còn, dì Tống cũng vắng bóng. Trong phòng khách có vài thùng giấy còn sót lại của công ty vận chuyển, một nhân viên bước ra, báo rằng họ sẽ quay lại vào ngày mai, vì tranh và dụng cụ vẽ của cô Nhiễm vẫn chưa chuyển hết.

Sau một đêm mất ngủ, một ngày dài không ăn uống, cùng với cơn giận dữ dâng trào, Ngu Thính hoàn toàn kiệt sức, không đáp lại. Cô vô cảm, lê bước lên tầng hai, mở cửa vào phòng ngủ.

Phòng ngủ gần như bị dọn sạch, Nhiễm Linh đã dứt khoát ra đi.

Nhiễm Linh từng sống ở đây, nàng có rất nhiều đồ đạc, rất nhiều quần áo, nhiều đồ trang trí, vô số chai lọ, thảm, ga trải giường, vỏ gối… đều là của nàng. Nàng từng để lại dấu ấn mạnh mẽ ở nơi này, từng coi đây là nhà mình một cách trọn vẹn hơn cả Ngu Thính. Nàng đi rồi, như thể đã mang theo tất cả mọi thứ, ngay cả mùi hương của nàng cũng bị át đi bởi mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Nhiễm Linh không hề đùa cợt, cũng không giận dỗi với cô. Thực ra, Ngu Thính đã sớm hiểu, ngay khi Nhiễm Linh đưa ra đề nghị ly hôn, nàng đã hoàn toàn nghiêm túc. Cô vẫn luôn tự lừa dối bản thân, không chịu tin, không dám đối diện, không thể chấp nhận nổi sự thật này.

Trước khi gặp Nhiễm Linh, Ngu Thính chưa bao giờ tin rằng trên đời này có tình yêu chân thành. Cô phủ nhận tình yêu, khinh thường tình yêu như bao người khác, cô thường nói yêu, nhưng chỉ xem như một âm thanh, một câu nói đùa, hay một thứ công cụ, một con bài dùng để lợi dụng. Cô hoàn toàn không tin vào tình yêu.

Nhưng Nhiễm Linh lại khác với tất cả mọi người. Ngay từ đầu, nàng đã dành tất cả sự quan tâm cho cô, nàng nói rằng nàng đã yêu cô từ rất lâu rồi. Nàng luôn bám lấy cô, thường xuyên nói "yêu" và luôn hành động vì tình yêu đó. Nàng không thể rời xa cô, luôn bao dung và nuông chiều cô, dù có bị tổn thương cũng vẫn chọn cô, an ủi cô, bên cạnh cô, chẳng đòi hỏi gì, chỉ cần có cô.

Đây là lần đầu tiên Ngu Thính tin tưởng một cách chắc chắn rằng có người thật sự yêu mình. Đêm sinh nhật ấy, khi cô uống say, cô tìm thấy ở Nhiễm Linh cảm giác an toàn đã mất từ lâu, từ rất lâu rồi.

Khoảnh khắc đó, Ngu Thính mong muốn nàng sẽ ở bên mình thật lâu, lâu hơn nữa.

Nhưng giờ đây, Nhiễm Linh đã bỏ đi. Nàng giống như bao người từng lướt qua đời cô, cô không là điều tồn tại duy nhất trong tâm tưởng, nàng sẽ không luôn luôn ở bên cô, sẽ không mãi mãi không rời xa cô. Tất cả chỉ là ảo tưởng của Ngu Thính.

Tình yêu của Nhiễm Linh dành cho cô, rốt cuộc cũng chỉ đến vậy mà thôi…

Ngu Thính vịn tay lên thành sofa, chậm rãi ngồi sụp xuống sàn nhà, thẫn thờ nhìn ra khu vườn bên ngoài khung cửa kính. Những khóm hoa đã chìm vào giấc ngủ đông, cô lại cúi đầu.

Sống mũi cay xè, những giọt nước mắt tràn mi khiến sàn nhà mờ ảo biến thành những bông hoa mông lung trong mắt cô. Cô đưa tay lau nước mắt, nghĩ rằng, tình yêu của Nhiễm Linh dành cho cô, rốt cuộc cũng chỉ có vậy mà thôi.

***
Lời tác giả:

Những lời đau lòng trong lúc tức giận

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.