Muốn học.
Dĩ nhiên nàng muốn học, nếu là Thính Thính dạy nàng… hay nói đúng hơn, chỉ cần ở bên Thính Thính, chỉ cần ánh mắt cô dừng lại trên người nàng, nàng đều sẵn lòng và luôn cảm thấy vui vẻ làm bất cứ điều gì cô muốn nàng làm.
Bờ biển náo nhiệt, hoàng hôn quá đẹp, mọi người đều chìm đắm trong không khí cuồng nhiệt của buổi tiệc. Chỉ có Ngu Thính và nàng ngồi ở phía xa, ở nơi sóng biển không với tới, cách biệt hẳn với sự sôi động xung quanh.
Bạn bè đều đang vui chơi, Nhiễm Linh biết rằng Thính Thính đặc biệt ngồi lại cùng nàng, sự quan tâm này khiến nàng vừa vui sướng vừa lo lắng, sợ rằng Thính Thính vì nàng mà thấy gò bó, nhàm chán, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc khi Thính Thính quan tâm đến sức khỏe của nàng, hơn nữa đây là lần đầu tiên hỏi nàng có muốn điều gì không.
Thính Thính mang đến cho nàng niềm vui, nhưng cũng khiến nàng bất an. Bởi vì nàng đã nói với Thính Thính rằng mình muốn học, nhưng Thính Thính không khẳng định hay nói rằng sẽ thực sự dạy nàng bơi.
Nàng biết, Thính Thính vẫn còn giận nàng.
Nàng chờ đợi phản ứng của cô, tim đập nhanh hơn.
Một lát sau, Ngu Thính cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm rượu, ánh mắt hướng về phía biển.
Câu chuyện vẫn chưa có hồi đáp, như thể đã khép lại. Trái tim Nhiễm Linh chợt trống rỗng, nàng siết chặt tay cầm ghế tựa.
Giây tiếp theo, Ngu Thính đặt ly rượu xuống, viên đá trong ly còn chưa tan, ánh hoàng hôn màu cam đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348796/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.