Nhận thấy Ngu Thính dường như có ý muốn trêu chọc mình, Nhiễm Linh nghĩ, chẳng lẽ Thính Thính vẫn còn giận sao?
Khi thức dậy, nàng nhìn vào gương, thấy đôi môi mình đã bị hôn đến sưng cả lên, đúng là quá ngang ngược mà. Nếu vậy, chắc là cô đã hết giận rồi phải không?
Nghĩ vậy, Nhiễm Linh gắp một miếng sườn, bưng chén hứng bên dưới, nghiêng người đút cho cô. Ngu Thính nhìn nàng, người hơi nghiêng tới, ăn hết cả miếng sườn. Dù hành động mang đầy vẻ thân mật, Ngu Thính vẫn cười rất khách sáo, "Ngon lắm, rất cảm ơn chị."
Thế này là sao chứ, Thính Thính khách sáo quá, rõ ràng là còn đang giận.
Nhiễm Linh cảm thấy thật khổ tâm.
Bữa sáng được ăn chậm rãi trong hơn nửa tiếng, thoáng cái đã mười một giờ, trời nắng gắt khiến người ta trở nên lười biếng, chẳng ai nghĩ đến việc ra ngoài. Ở nhà cũng có nhiều việc để làm, may mắn là Ngu Thính và Nhiễm Linh đều rất thích xem phim.
Ngu Thính tùy ý chọn một bộ phim cũ rồi uể oải dựa vào sofa xem, cô không hỏi Nhiễm Linh có muốn xem cùng không, nhưng nàng đã ngồi bên cạnh cô trên sofa từ khi nào.
Trên bàn trà có đĩa trái cây đã được dì Tống chuẩn bị sẵn, dâu tây, nho, xoài, hầu hết là những thứ Ngu Thính thích. Cô tập trung xem phim đến quên ăn, còn Nhiễm Linh thỉnh thoảng lại dùng nĩa đưa đến môi cô, bóc vỏ nho, gạt hạt dưa hấu cho cô. Có vẻ như nàng vẫn nghĩ cô còn đang không vui nên cố gắng dỗ dành.
Ngu Thính cũng tận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348797/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.