Tàu sắp cập bến, khung cảnh bến cảng đã hiện ra rõ ràng, gió biển vẫn mặc sức thổi tung mái tóc dài của người phụ nữ.
Nhiễm Linh quay mặt đi, cúi đầu lau nước mắt.
Tai nghe được cất vào hộp, giờ chỉ còn lại tiếng gió và tiếng thút thít khe khẽ, kìm nén của người phụ nữ. Ngu Thính ngồi thẳng người dậy, rời khỏi bờ vai của Nhiễm Linh. Cô cầm lấy chai nước trên bàn, mở nắp và đưa cho nàng, nói: "Chị Linh uống nước đi."
Trang điểm kỹ càng nhưng không có khăn giấy bên cạnh, Nhiễm Linh chỉ có thể dùng mu bàn tay để lau nhẹ nước mắt. Khi nàng quay lại, đã bắt gặp nụ cười đầy thích thú của Ngu Thính.
Ngu Thính thực sự quá gian xảo.
Nhiễm Linh không hiểu tại sao cô có thể tàn nhẫn như vậy... Im lặng đẩy nàng vào tình thế bất lực, rồi lại vào khoảnh khắc nàng yếu đuối nhất, cô nói từng chữ một: Giúp... giúp chị Linh~
Thế nhưng, Nhiễm Linh vẫn không nỡ giận cô, lặng lẽ đón lấy chai nước mà Ngu Thính đưa cho, ngước lên uống một ngụm.
Thực ra trong túi của Ngu Thính có khăn giấy, chỉ thấy cô chậm rãi mở gói, rút ra một tờ, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Nhiễm Linh lên, lau những giọt nước mắt còn sót lại, ánh mắt dịu dàng và đầy yêu thương.
Nhiễm Linh để mặc cô muốn làm gì thì làm, để ánh mắt cô tự do lướt trên gương mặt mình, không tự chủ siết chặt chai nước trong tay.
Ngu Thính có thể tùy tiện đến gần nàng, dù vừa rồi đã khiến nàng khóc nức nở.
Ngu Thính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348818/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.