[Chào buổi sáng]
[Nếu dậy rồi thì nói với tôi một tiếng nhé. Tôi muốn gửi cho chị một ít đồ ăn sáng, rất ngon, chắc hợp khẩu vị của chị.]
Ngu Thính chụp ảnh bữa sáng phong phú trên bàn, chụp thêm một bức ảnh phong cảnh bên ngoài khung cửa sổ sạch sẽ, rồi gửi cho Nhiễm Linh.
"Nhìn cậu thế này khiến tôi mắc cười quá."
Tề Mẫn, sáng nay đã lên thuyền đến đảo từ sớm, ngồi đối diện với Ngu Thính, từ tốn ăn sáng.
"Cười gì?"
Ngu Thính hỏi.
Tề Mẫn cười nói: "Không hổ là người có gia đình, cái gì cũng phải báo cáo với vợ, còn tìm góc chụp hình nữa chứ, chu đáo ghê nhỉ?"
Ngu Thính chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Lại là kiểu cười thờ ơ gây ức chế đó, Tề Mẫn thầm nghĩ.
Báo cáo với vợ sao? Nếu Ngu Thính thực sự ngoan ngoãn và chu đáo như thế, thì Tề Mẫn phải thừa nhận, Ngu Thính đúng là một người tình hoàn hảo.
Đáng tiếc...
Nửa tiếng trôi qua, Ngu Thính ăn gần xong, mở điện thoại kiểm tra, Nhiễm Linh vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Sau khi lấy số điện thoại của nhà hàng để đặt món, Ngu Thính cùng Tề Mẫn rời khỏi.
Nhà hàng cách khách sạn không xa, đi bộ mất khoảng năm phút. Tề Mẫn đeo kính râm, mặc chiếc áo chống nắng mà cô vừa mượn được từ nhà hàng, đeo túi và khoanh tay trước ngực, vừa đi vừa trò chuyện với Ngu Thính về mấy chuyện linh tinh. Vì đêm qua chơi khuya, sáng nay lại phải lên thuyền sớm, cô ngáp liền mấy cái.
"Ê? Là chị Linh của cậu à?"
Khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348822/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.