Ngu Thính đương nhiên nhận ra sự thay đổi trong khoảnh khắc ấy, nhưng cô vẫn giữ vẻ điềm nhiên.
Nhân viên khi thấy Nhiễm Linh đến, vội vàng chào đón nàng. Anh ta không nhận ra không khí giữa hai người từ xa đã trở nên căng thẳng và tế nhị, còn đặc biệt nhắc nhở: "Cô Nhiễm, Ngu tổng đang ở bên kia, hình như có chuyện muốn bàn với cô."
Nhiễm Linh không để ý đến lời của anh ta.
"Chị Nhiễm?" Triệu Hân khẽ nhắc, Nhiễm Linh liếc nhìn cô ấy, và Triệu Hân ngay lập tức hiểu ý.
Triệu Hân hỏi nhân viên: "Chuyện gì vậy?"
Nhân viên ngớ người, quay đầu nhìn về phía Ngu Thính, người đang nhìn họ bằng ánh mắt vô cảm.
Ngu tổng ngay đó, sao không trực tiếp tìm cô ấy?
Anh ta có hơi bối rối, sau đó trả lời: "Đó là, Ngu tổng nghĩ rằng cô Nhiễm nên tự mình bước vào lễ đường, không cần theo kiểu truyền thống khoác tay ba mình vào. Cô Nhiễm thấy sao? Có cần bàn lại với Nhiễm tổng không?"
Nhiễm Linh im lặng, khẽ gật đầu, Triệu Hân liền nói: "Chị Nhiễm nói là được."
"Vậy thì... tôi sẽ báo lại cho Ngu tổng?" Nhân viên lúng túng rời đi.
Khi nhân viên đi khỏi, Nhiễm Linh bất giác ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt thăm dò của Ngu Thính. Ngu Thính đang chăm chú nhìn nàng, nhưng Nhiễm Linh lạnh lùng quay mặt đi, không thèm nhìn Ngu Thính.
Nhiễm Linh đang giận.
Đây là lần đầu tiên Ngu Thính thấy nàng như vậy, và cũng là lần đầu tiên cô nhận ra rằng "dịu dàng" và "xa cách" có thể cùng tồn tại trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348823/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.