Rất nhiều máu, Ngu Thính chảy rất nhiều máu.
Không chỉ ở cổ, trên người Ngu Thính còn có nhiều vết thương lớn nhỏ khác, những người qua đường đều đang giúp cô cầm máu.
Nhiễm Linh quỳ trước mặt cô, cố gắng dùng lực ấn chặt vết thương trên cổ cô, máu tuôn ra nhuộm đỏ chiếc váy của nàng. Cô nằm trong vũng máu, đôi mắt nặng nề khép hờ, yếu ớt nhìn Nhiễm Linh, hơi thở như sợi tơ mỏng.
Bàn tay run rẩy còn lại của Nhiễm Linh không ngừng v.uốt v.e khuôn mặt cô, "Thính Thính, Thính Thính..."
Nàng như một chú mèo bên vệ đường, không ngừng đẩy đồng loại bị thương của mình, tuyệt vọng r.ên r.ỉ, cầu xin Ngu Thính đừng ngủ.
Nhưng Ngu Thính quá mệt, quá đau, quá lạnh, không thể chịu đựng lâu hơn, mí mắt từ từ khép lại, mặc cho Nhiễm Linh r.ên r.ỉ thế nào, cô cũng không nghe thấy nữa.
Nhiễm Linh tuyệt vọng đến mức gần như sụp đổ.
Thời gian chờ đợi cứu hộ dài đằng đẵng như mấy năm trời, mỗi giây trôi qua lại khiến tim nàng đau nhói, như những mảnh dao cắt vào tim nàng từng chút từng chút một, máu của Ngu Thính đều chảy vào tim nàng.
Không nhớ đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng còi xe cứu thương, hy vọng xuất hiện, nàng run rẩy đưa Ngu Thính vào tay nhân viên y tế và cùng lên xe cứu thương.
[Nhóm máu A]
Cô là nhóm máu A. Nàng vội vã đưa ghi chú cho bác sĩ xem, bác sĩ gật đầu, "Chúng tôi biết, đã nói từ lúc đầu rồi."
Toàn thân không ngừng run rẩy, Nhiễm Linh cố gắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348938/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.