"Cái gì...?" Ngu Thính theo ánh mắt của Tô Niệm, nhìn sang Nhiễm Linh.
Nhiễm Linh bị cô nắm tay, cũng nhìn lại cô.
"Chị..." Ngu Thính ngập ngừng, cảm thấy khó khăn để nói ra: "Chị và cô ta... quen nhau sao?"
Nhiễm Linh gật đầu.
"Chị..." Ngu Thính hoàn toàn rối trí, lắp bắp hỏi: "Quen từ bao giờ?"
Tô Niệm thẳng thừng đáp: "Nhiều năm rồi."
Nhiều năm...
Điều này có nghĩa là gì? Nó ám chỉ điều gì?
Ngu Thính không nhìn sang Tô Niệm, ánh mắt vẫn dán chặt vào Nhiễm Linh.
Nhiễm Linh dùng bàn tay còn lại, không bị cô nắm giữ, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, giống như mọi khi, để trấn an mỗi khi cảm xúc của cô dao động. Nàng mở miệng, dùng khẩu hình gọi tên thân mật của cô.
-Thính Thính.
"Nhiễm Linh..." Ngu Thính cảm thấy hô hấp khó khăn, như thể đang bị dồn ép.
"Để tôi nói cho em rõ," Tô Niệm ngồi đối diện lên tiếng, "Chuyện này có nhiều thông tin, em ấy dùng ngôn ngữ ký hiệu sẽ khó để giải thích hết."
"Hôm nay tôi có mặt ở đây, em cũng biết rồi đấy, đây là tất cả những điều mà em ấy muốn tự nói cho em biết."
"Em ấy không muốn giấu em nữa, không muốn em cứ mãi ở trong bóng tối."
Tô Niệm tiếp tục: "Tôi và em ấy quen nhau nhiều năm rồi, là bạn cũ."
Lúc này, Ngu Thính mới cứng ngắc quay đầu, nhìn sang Tô Niệm.
"Khi tôi trở về Vân Thành để bàn chuyện làm ăn với em, thực ra là do em ấy sắp đặt."
"Việc tôi nhất quyết rủ em ra ngoài uống rượu cũng là theo ý em ấy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348940/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.