Ngu Thính dựa vào nàng, lặng lẽ rơi nước mắt, Nhiễm Linh tháo tạp dề ra, dẫn cô ra ghế sofa bên ngoài. Ngu Thính vẫn bám lấy nàng, cánh tay vòng qua eo, đầu nghiêng tựa vào vai nàng.
Cô không nói gì, Nhiễm Linh cũng không giục. Hai chú mèo tò mò lại gần, không biết Ngu Thính bị làm sao. Chúng kêu vài tiếng, nhưng bị Nhiễm Linh nhẹ nhàng vỗ tay bảo đi chỗ khác.
So với mèo con, thì Thính Thính quan trọng hơn nhiều.
Lúc sáng rời đi mọi thứ vẫn ổn, sao bây giờ lại khóc?
Nhưng Thính Thính vẫn ngoan ngoãn và thông minh, ngay cả khi cảm xúc sụp đổ cũng biết trở về nhà tìm chị Linh để khóc, biết rằng chị Linh sẽ chu đáo dỗ dành cô.
Nhiễm Linh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, thấy cơ thể cô vẫn còn run rẩy, nàng đỡ cô nằm xuống gối đầu lên đùi mình. Ngu Thính nghiêng đầu, vùi vào bụng nàng. Hương thơm từ người Nhiễm Linh khiến cô an tâm, bàn tay nàng đặt lên đầu cô, như muốn bảo vệ cô khỏi mọi phiền nhiễu bên ngoài. Ngu Thính khẽ hạ mắt, không biết chính xác cảm xúc hiện tại của mình là gì, chỉ cảm thấy cơ thể đang mất kiểm soát dần trở nên bình tĩnh.
Quả nhiên là như vậy.
Dù bất cứ lúc nào, dù buồn bã hay mất kiểm soát đến đâu, cô đều có thể tìm thấy sự an ủi và cứu rỗi từ Nhiễm Linh. Nàng sẽ một lòng một dạ ở bên cô, che chắn mọi đau khổ cho cô.
Không ai có thể kiên nhẫn và dịu dàng như Nhiễm Linh, không ai có thể luôn bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348942/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.