Ngu Thính chính là "công cụ dỗ mèo" của Nhiễm Linh. Có mèo rồi, Nhiễm Linh không còn nhìn cô nữa.
Trên sofa, hai chú mèo đều nằm trong lòng nàng, một chú tên Hoa Hoa, một chú tên Nhã Muội, chị em một đen một trắng. Cả hai chú mèo đều đang kêu ư ử, tỏ vẻ ngoan ngoãn, thu hút toàn bộ sự chú ý của nàng.
Nhiễm Linh cúi đầu, nét mặt dịu dàng và tràn đầy tình thương, lúc thì v.uốt v.e chú mèo này, lúc thì chạm vào chú mèo kia, hoàn toàn không để ý đến Ngu Thính.
Sofa mềm mại, hơi ấm tràn ngập khắp phòng. Nhiễm Linh đã cởi bỏ áo khoác dày, chỉ còn mặc một lớp áo lót trắng mỏng manh. Ngồi bên cạnh nàng, Ngu Thính cũng chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, không hề cản trở sự gần gũi. Khoảng cách giữa họ gần đến mức đùi của hai người chạm nhau, nhưng ánh mắt của Nhiễm Linh chỉ dành cho mèo.
Dưới ánh đèn dịu dàng, mái tóc dài của Ngu Thính vén sau tai, cô cúi mắt, chăm chú ngắm nhìn nàng. Dáng vẻ của người phụ nữ trước mặt thanh tú và linh động, cổ tay đeo một chuỗi ngọc trắng, ngón tay thon dài và trắng mịn, từng cử chỉ đều toát lên sự dịu dàng tinh tế. Được nàng chạm vào hẳn là sẽ rất thoải mái, Ngu Thính biết điều đó, và cô thầm ghen tị với lũ mèo.
"Nhiễm Linh." Hiếm khi Ngu Thính gọi tên nàng một cách trịnh trọng như vậy. Nhiễm Linh ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi hé mở, ánh mắt như hỏi cô có chuyện gì.
Ngu Thính rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1349086/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.