Vệ Như Mai nói: "Đi dạo một chút trong sân nhé? Đêm qua vừa mưa xong, bây giờ thời tiết ẩm ướt mát mẻ, rất dễ chịu. Con sắp phải đi rồi, mà dì lại bận rộn, chưa kịp nhìn con nhiều.”
Nhiễm Linh lắc đầu, mỉm cười chỉ lên lầu, ý bảo mình cần phải lên đó một chuyến.
Vệ Như Mai bật cười, "Vội vàng trở về để ở bên bảo bối của con sao?"
Bà chưa bao giờ ép buộc thế hệ sau, "Thôi được, dì tự đi dạo cũng được. Nhân tiện hỏi xem Tiểu Ngu muốn ăn gì, dì sẽ bảo người giúp việc chuẩn bị. Thời gian còn lại, hai đứa cứ ở lại trang viên cùng nhau đi.”
Nhiễm Linh mỉm cười gật đầu, quay người bước lên lầu.
Mở khóa cửa, nàng đẩy cửa bước vào. Tư thế ngủ của Ngu Thính vẫn y như nửa tiếng trước, nằm nghiêng nửa người, ôm một chiếc gối trong lòng.
Bước chân của Nhiễm Linh nhẹ nhàng, nàng ngồi xuống mép giường. Chiếc giường lún nhẹ, nhưng không làm người đang ngủ say thức giấc.
Nửa khuôn mặt cô vùi vào gối, mái tóc dài rối bù che phủ khuôn mặt, chỉ lộ ra sống mũi thẳng và mắt đang khép kín. Da của Ngu Thính rất mỏng, so với trước đã bớt đi vẻ hồng hào khỏe mạnh, giờ trông có phần nhợt nhạt. Hàng mi dài, xương mày cao, giữa chân mày thư thái, có vẻ như không gặp phải cơn ác mộng nào.
Giờ đã mười giờ sáng, tối qua Nhiễm Linh đã kéo cô lên giường ngủ từ trước chín giờ, tính ra đã ngủ đủ mười ba tiếng, vậy mà vẫn ngủ sâu thế này.
Thấy cô ngủ thoải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1349087/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.