Trong xe chỉ có hai người bọn họ, Ngu Thính không còn quan tâm đến việc giữ ý hay chuyện có mạo phạm hay không nữa, ôm lấy eo của Nhiễm Linh, thu mình trong lòng nàng, nước mắt vẫn không ngừng chảy, nghẹn ngào nức nở, làm ướt hết cả quần áo của Nhiễm Linh.
Cô yếu ớt đến mức khiến người khác cũng phải bó tay, Nhiễm Linh thực sự chẳng còn cách nào khi cô dính chặt lấy nàng như vậy, nên cứ để cô dựa vào hõm cổ mình, vỗ nhẹ má cô dỗ dành. Nhìn thấy vết xước trên mu bàn tay cô, nàng khẽ thở dài.
Thật muốn đánh.
Hai người ướt sũng cứ thế ôm nhau, may mắn là hai phút sau đã tới biệt thự, Nhiễm Linh nắm tay cô dẫn cô xuống xe, người giúp việc che ô cho bọn họ.
Dặn người gọi bác sĩ riêng xong, Nhiễm Linh nắm tay Ngu Thính, lúc này đã ngừng khóc và lặng thinh, dẫn cô lên phòng nàng.
Đóng cửa lại, Nhiễm Linh lập tức buông tay cô ra rồi vào phòng thay đồ lấy hai bộ đồ ngủ rộng rãi đưa cho Ngu Thính, bảo cô vào phòng tắm tắm nước nóng.
"Chị cũng ướt cả rồi, chị tắm trước đi." Ngu Thính với đôi mắt đỏ hoe, giọng vẫn còn nghẹn ngào nói với Nhiễm Linh.
[Chị đi phòng khác tắm] Nhiễm Linh ra dấu tay: [Hay là em muốn ra ngoài tắm?]
Đây là phòng của Nhiễm Linh, trong không khí tràn ngập mùi hương khiến Ngu Thính an lòng, còn bên ngoài là một nơi xa lạ. Giống như một chú thú cưng vừa được nhặt về, mang trong lòng cảm giác không yên tâm, chưa dám tin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1349090/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.