Ngu Thính thực sự không ngờ rằng Nhiễm Linh lại trả lời với chút trách móc: [Tất cả đều do em gây ra]
Ngu Thính ngẩn người, không cảm thấy buồn, mà là thấy tự trách và… kỳ lạ là lại thấy vui. Cô cảm thấy như Nhiễm Linh đang làm nũng.
Ngu Thính thừa nhận: [Là lỗi của em]
Ngu Thính: [Ở trong nước em cũng có biệt thự nghỉ dưỡng, với đội ngũ y tế rất tốt, nếu chị Linh muốn về, tất cả đều là của chị]
Nhiễm Linh: [Thật sao?]
Ngu Thính: [Tất nhiên là thật]
Nhiễm Linh: [Không tin em đâu]
Nụ cười của Ngu Thính ngày càng rộng, đáp lại: [Em nói là làm mà]
Chị Linh dường như cố ý trêu cô, một lát sau lại không nhắn nữa.
Điều này làm Ngu Thính cảm thấy ngứa ngáy, không muốn bỏ qua cơ hội trò chuyện với nàng: [Chị Linh vừa về nhà sao?]
Cô đợi rất lâu mới thấy nàng trả lời: [Ừm]
Ngu Thính: [Ngày mai không có lớp, chị có kế hoạch gì không?]
Nhiễm Linh: [Muốn ngủ nướng ở nhà]
Ngu Thính tiếp tục hỏi: [Ngủ dậy rồi thì sao?]
Nhiễm Linh: [Không liên quan đến em]
Ngu Thính: [Em không định can thiệp mà, em chỉ tò mò thôi]
Nhiễm Linh không trả lời nữa.
Nàng mất kiên nhẫn rồi sao?
Ngu Thính muốn tin rằng nàng chỉ đang giận dỗi. Cô rất thích dáng vẻ nàng như thế này, ít nhất là nàng chịu trò chuyện với mình, không hề lạnh lùng. Nhưng nàng lại im lặng, khiến Ngu Thính không chắc chắn thêm lần nữa.
Trong miệng Ngu Thính vẫn còn vương vị máu do tự cắn vào bên trong môi, cô cúi đầu, nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1349101/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.