Từ lúc lên xe, Ngu Thính đã đợi Nhiễm Linh bỏ mình ra khỏi danh sách đen.
Khi về đến khách sạn, cô thử nhắn tin báo rằng mình đã về an toàn, nhưng chỉ nhận được một dấu chấm than đỏ.
Có lẽ nàng đang làm việc gì đó khác chăng, Ngu Thính tự an ủi.
Cô cũng làm vài việc khác, đi tắm, uống thuốc. Bác sĩ khuyên cô nên kiên trì uống thuốc mỗi ngày, và Ngu Thính tuân theo lời dặn. Nửa tiếng sau, cô cầm điện thoại lên xem lại, gửi thêm một tin nhắn: [Em đã về khách sạn rồi]
Thông báo hiện lên vẫn là dấu chấm than đỏ.
Ngu Thính cau mày.
Bây giờ đã là một tiếng sau khi cô rời khỏi trang viên. Nhiễm Linh vẫn chưa bỏ chặn cô sao?
Hay là nàng quên mất rồi?
Hoặc đang bận?
Ngu Thính ngồi trên giường, cầm điện thoại đợi thêm một lúc, gửi thêm một tin nhắn nữa, nhưng vẫn là dấu chấm than đỏ.
Cô bắt đầu lo lắng, không biết liệu nàng thật sự quên hay là đổi ý rồi. Trong lúc sốt ruột, cô lập một tài khoản phụ, tìm kiếm tài khoản WeChat của Nhiễm Linh, rồi gửi yêu cầu kết bạn: [Chị có quên bỏ chặn em không?]
Tin nhắn xác nhận được gửi đi, nhưng mãi vẫn không có phản hồi.
Quên hay là đổi ý, không muốn thêm lại cô?
Ngu Thính phân vân, có chút lo âu. Cô không ngủ được, cũng không cố ngủ, cứ bồn chồn đợi đến tận tám giờ sáng hôm sau, cuối cùng Nhiễm Linh mới chấp nhận yêu cầu kết bạn của tài khoản phụ.
Trái tim Ngu Thính thắt lại, đang định suy nghĩ xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1349102/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.