"Cái gì?"
Khóe môi của Bùi Nha khẽ cong lên, chậm rãi bước vào phòng khách bên cạnh, rót cho cô một ly trà. Trà đã nguội, nhưng Bùi Nha vẫn bảo cô đến uống một ngụm, để lấy lại bình tĩnh.
Ngu Thính ghét cái vẻ cố tình làm người khác hồi hộp mà lại thản nhiên của cô ấy.
Cô tiến lại gần, truy hỏi: "Ý cô là gì?"
Bùi Nha ung dung ngồi xuống ghế sofa, "Ừm... người phụ nữ vừa đi cùng Tiểu Linh tên là Phương Trì, cô không thấy vẻ ngoài cô ấy giống mình sao?"
Ngu Thính chẳng có tâm trí đâu mà nhìn kỹ khuôn mặt người phụ nữ đó, lần đầu nhìn cũng không cảm thấy giống cô.
Bùi Nha lại hỏi cô: "Có phải cô không còn nhớ rõ chuyện hồi nhỏ của mình và Tiểu Linh không?"
Ngu Thính cau mày.
Cô biết Nhiễm Linh nhớ mãi không quên tình cảm từ thuở bé với mình, lập tức lục lại hồi ức, đáng tiếc là khi đó tuổi còn nhỏ, đã nhiều năm trôi qua, cô chỉ nhớ được một vài mảnh vụn lẻ tẻ. Cô nhớ rằng mình và Nhiễm Linh từng học cùng một trường tiểu học, biết rằng sức khỏe Nhiễm Linh yếu đến nỗi không thể ăn kem, còn lại mọi thứ đều mờ nhạt không rõ ràng.
Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc cô trông giống người khác hay không?
Bùi Nha khẽ cười, nhìn ánh mắt cô càng lúc càng dao động, dường như nghĩ rằng cô đã đoán được điều mình muốn nói.
"Ngu tổng, cô quên rồi phải không? Quên cũng chẳng có gì lạ..." Cô ấy vẫn thích kiểu úp úp mở mở, mỗi câu nói đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1349111/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.