Phạm Tử Lan chợt nhớ tới những lời hắn đã nói trong giây phút đó. Hắn không giết cô. Hắn cũng không phải là kẻ tàn nhẫn như cổ tích và tổ tiên từng nói. Cha mẹ, sư phụ, sư huynh đều tin là ma quỷ là loài không tình cảm, ma quỷ chỉ có hại người. Song lúc nãy, đứng trên đây nhìn xuống, Tử Lan thấy có nhiều sư huynh sư tỷ của mình bất chấp tiếng gào thét, bất chấp đó là những con rắn yếu đuối không có sức chống cự vẫn xuống tay. Cô cũng cảm thấy bụng mình nhợn nhạo, một cảm giác kinh tởm khi gót giày của vị sư tỷ ha hê giẫm lên một con rắn mới hiện nguyên hình, hoàn toàn không có sức chống cự. Bây giờ họ lại như những con rắn ấy, bé nhỏ, lẻ loi trước người có sức mạnh vượt trội hơn:
- Đừng… đừng mà… Tôi van ngài. Đừng giết họ… Đừng mà…
Liều mạng, Tử Lan nhào ra ôm chân hắn. Cô chờ đợi một cái chết khi đã dám ngăn cản Thi Quỷ. Song, nhìn những người thân của mình chết đúng là một cảm giác rất khó chịu, rất đau lòng:
- Buông ra…
- Tôi biết ngài không phải là người khát máu. Ngài… ngài làm ơn đừng…
- Ta có nói ta sẽ giết chúng sao?
Tử Lan và cả đám người đều ngẩn ra. Đôi tay cô cũng vô thức buông chân hắn:
- Ngài…
Không nói không rằng, hắn lẳng lặng bước đến bên họ. Từng bước… Sự im lặng đến rợn người. Thi Quỷ dừng lại trước người chỉ huy, cũng là mẹ của Phạm Tử Lan. Khi mắt bà và mắt hắn chạm nhau, bỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-da/468292/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.