Thiệu Khải Đăng về sơn trại khi trời đã chiều. Bọn thuộc hạ đang ăn cơm chiều. Hắn thích cơm gia đình nên cho bày mấy nồi cơm to ra một cái bàn dài, múc từng tô cho cả bọn, vừa ăn vừa thoải mái trêu đùa nhau, cảm giác rất vui.
- Sơn vương về!
Bình thường là một lũ chạy ra chào đón, nhưng mấy ngày nay hắn quạu quọ, cau có, mở miệng ra là gắt gỏng khiến bọn chúng không dám chạy ra mừng, chỉ đứng dậy mà gọi:
- Sơn vương!
Phạm Vĩnh Kỳ bước ra, cười với hắn, Thiệu Khải Đăng nhẹ nhàng:
- Vào thông báo với bọn chúng, ăn xong vào gặp ta.
Trong thư phòng, Thiệu Khải Đăng đang ngồi. Lũ thuộc hạ nhí nhố có vẻ rụt rè sau lưng Phạm Vĩnh Kỳ. Không vòng vo nhiều lời, hắn đi thẳng vào vấn đề:
- Ta sắp đi xa…
- Sơn vương…
Cả lũ lại xôn xao. Nhưng Phạm Vĩnh Kỳ chỉ cần đưa tay lên là hết thảy đều im lặng:
- Người đi tìm phu nhân?
- Ừ. Nhưng nàng không có ở đây. Nàng đang ở thời không 21. Ta đã nghe nói sơ về nơi đó, là một nơi không hề quen thuộc. Ở đó cướp bóc sẽ bị xử tử hình, ai cũng phải có bằng cấp. Nói chung là không rành lắm…
Những tiếng xôn xao, dù nhỏ hơn. Rồi Phàn thúc bước ra:
- Chúng nó đều muốn đi theo người đấy sơn vương.
- Dạ, tôi đi…
- Tôi cũng đi nữa…
- Em…
- Sơn vương… Cho tôi đi…
Thiệu Khải Đăng bật cười. Đám nhóc này...
- Chúng ta không biết gì về nơi đó cả.
- Tới đó thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-da/468373/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.